“ Chuyện này có rất nhiều cách, đâu nhất thiết đi qua lối kinh doanh vàng bạc.” Trịnh Kiện Minh vẫn tỏ ra hết sức cẩn trọng:
Tống Tinh Nguyệt mỉm cười: “ Thêm một đường lui không phải càng tốt sao, huống hồ chúng ta là đồng hương.”
Trầm mặc rất lâu, hai người tựa hồ thăm dò bài tẩy của đối phương, từ lúc tiếp xúc với nhau, Trịnh Kiện Minh cũng điều tra bối cảnh của Tĩnh Hải, nhưng vừa có kết quả, ông đánh tan ý định hợp tác, người kinh doanh chính đáng ai muốn dính dáng vào loại làm ăn đó. Nhưng ông lại lo, vì có chuyện làm ăn trong Đại Lục, mà trong tay đối phương lại có quân bài khác.
“ Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ ra tay với chuyện làm ăn của tôi hay định dùng đứa con chưa từng gặp mặt của tôi để uy hiếp?” Trịnh Kiện Minh mặt lạnh tanh, không nhìn ra đứa con đó trong lòng ông ta có phân lượng thế nào:
“ Nếu ông hiểu chàng trai đó sẽ không nói thế, tôi không lấy cậu ấy ra uy hiếp, ngược lại, cậu ấy là sự đảm bảo của tôi.” Tống Tinh Nguyệt cười thần bí:
“ Sao tôi không hiểu nhỉ?”
“ Biết Cố Hiểu Đồng chứ, theo tôi biết, cô ta hay tới Ma Cao này phung phí lắm.”
“ Không phải vong mệnh ở nước ngoài rồi sao?” Trịnh Kiện Minh gật đầu, hai vợ cồng đó nổi tiếng bọn ngốc nhiều tiền, nhưng phải phục người ta tài nguyên vô tận:
“ Đúng thế, vậy người kéo cô ta xuống, anh nghĩ là ai?”
Trịnh Kiện Minh sững người nhìn tấm ảnh trên màn hình, lẽ nào là con mình?
“ Chàng trai đó là nhân vật không ai không biết trong hệ thống công an Đại Nguyên, có người bạn của tôi là lãnh đạo cấp tỉnh mà còn cảnh cáo, đừng chọc cậu ta, không phải vì muốn bảo vệ cậu ta đâu, mà nhắc tôi đấy .... Lãnh đạo Đại Nguyên bị cậu ta kéo ngã ngựa không chỉ một người, không ít kẻ hận cậu ta thấu xương nhưng không dám đụng chạm vào, phải ngậm bồ hòn làm ngọt, rất nhiều từng nghĩ mình chức cao quyền trọng có thể bóp chết cậu ta dễ dàng giờ không chết cũng tùi tội hoặc bỏ xứ mà đi rồi.”
Kinh ngạc, nghi hoặc, vẻ mặt Trịnh Kiện Minh liên tục biển đổi, ông ta không sao hình dung được đưa con chưa gặp là người thế nào, nếu thực sự lợi hại như thế, với ông ta đó là sự uy hiếp.
Tống Tinh Nguyệt như đọc thấu tâm tư đối phương: “ Cho nên cậu ấy là thứ uy hiếp trời sinh, tôi không biết cậu ấy có uy hiếp tới gia đình anh không, nhưng chắc chắn uy hiếp được tới chuyện làm ăn của anh ... Nghe nói anh thường xuyên giới thiệu khách nội địa tới Ma Cao đánh bạc, họ mà biết anh có người con như vậy ...”
Đúng thế, mối quan hệ này mà bộc lộ, bất kể là làm ăn hay gia định sẽ bị đả kích, ngàn vạn lần không nên cha con giống nhau như thế, muốn cãi cũng khó.
“ Tôi chỉ đem chân tướng nói với anh, không phải định uy hiếp anh đâu.” Tống Tinh Nguyệt xách túi lên định đi, thời gian của cô không còn nhiều nữa, chuyện gấp lắm rồi, nếu không đã chẳng dùng cách cực đơn như vậy:
“ Khoan đã.” Trịnh Kiện Minh vội vàng lên tiếng: “ Tôi có thể giới thiệu cho cô kênh an toàn, tiền thuê theo quy củ.”
“ Và ...” Tống Tinh Nguyệt mỉm cười, từ sau khi biết thân phận Dư Tội, cô luôn cười thế này:
“ Coi như cô chưa biết chuyện này, nếu lan truyền trong những người bên cạnh tôi, tôi nhất định làm trái hiệp ước, bất kể cô có bối cảnh lớn cỡ nào.” Trịnh Kiện Minh có thế lực ở Ma Cao, nơi này là hệ thống khác Đại Lục, ông ta không quá sợ:
“ Đồng ý, trợ lý của tôi sẽ liên hệ với anh.” Tống Tinh Nguyệt thong thả xuống lầu:
Cửa đóng lại, Trịnh Kiện Minh ngồi ngây ra đó, muốn nhìn ảnh con, lại không dám nhìn, không dám đối diện với hồi ức ... Lâu sau, một giọt nước rơi trách lên bàn kính, ông ta giật mình, là nước mắt.
Chiều 17 giờ, tiểu khu Hòa Duyệt, Đại Nguyên.
Dư Tội ngủ say vươn mình thức dậy, y ngửi thấy mùi thơm, mở mắt ra, chợt phát hiện đây là chỗ xa lạ, bò dậy tức thì, cảnh giác như con thú bị thương, sau đó dần nhớ ra, từ từ buông lỏng.
Miệng khát khô, vào nhà về sinh, xả nước lên đầu, nhìn mình trong gương, mệt mỏi, hốc hác, lòng rối loạn.
“ Bác Mã, cháu không ăn cơm đâu, cháu về nhà đây.”
Người trong bếp đi ra làm Dư Tội há hốc mồm, nhìn quanh lại lần nữa, đúng là không phải nhà mình: “ Sao em lại ở đây?”
Lâm Vũ Tịnh giơ dao lên: “ Làm cơm cho anh.”
Dư Tội đoán ra hẳn Lão Mã gọi vợ tới, cười gượng: “ Cơ mà em nấu cơm chả ngon.”
“ Ha ha ha, đúng thế thật.” Giọng Mã Thu Lâm, nhưng không thấy người đâu:
Đợi Dư Tội vào bếp thấy Mã Thu Lâm đang cầm thìa nấu nướng, Lâm Vũ Tịnh tới giúp, bên cạnh là rau củ đang thái dở, miếng to miếng nhỏ, thảm vô cùng, Dư Tội không nhịn được cười, sau đó bị Lâm Vũ Tịnh trừng mắt uy hiếp.
“ Món ngon có ba loại, còn nhỏ, cha mẹ làm là ngon nhất, trưởng thành, vợ làm là thơm nhất, tới già, con cái làm là đẹp nhất.” Lão Mã nói một câu triết lý:
“ Có vẻ đúng, nhưng mà cháu chưa được nếm thử, cũng ít người được nếm thử.”
“ Ha ha ha, đúng thế, cho nên vợ chồng bác đi tới nhà con gái ăn chực đây, cho hai đứa mượn nhà, cháu nếm cho kỹ vị thứ hai đi. “ Mã Thu Lâm tháo tạp dề đưa Lâm Vũ Tịnh, xua tay ngăn Dư Tội tiễn, nói đi là đi:
“ Cái ông già này, càng ngày càng hiểu tình thú, ha ha ha ..” Dư Tội cười ha hả, chỉ là thấy vợ chăm chú thái rau không để ý tới mình, thu lại nụ cười giả tạo:” Bác Mã kể với em rồi à?”
“ Ừ.” Lâm Vũ Tịnh gật đầu:
“ Cái lão già này, càng ngày càng không biết giữ mồm, anh chưa kịp nói cho em mà ông ấy .. Chuyện này, chuyện này ...” Dư Tội lúng túng ngồi xuống bên bàn, không biết phải làm sao, tuy đã bình tâm, song vấn đề chưa thể giải quyết:
“ Sáng nay em và bác Mã lên cục, đợi hai tiếng mới gặp được cục trưởng Hứa, nói chuyện chưa được mười phút, có vẻ ông ấy không coi trọng báo cáo của anh, chỉ toàn nói mấy câu khách khí chung chung, nói tập đoàn Tĩnh Hải lớn gấp nhiều lần đầu tư Tĩnh Hải, họ sẽ không vì chuyện nhỏ để hỏng chuyện lớn.” Lâm Vũ Tịnh kiếm đề tài để nói: “Anh định làm gì đây?”
“ Anh không rõ, những thứ nhìn thấy của Tĩnh Hải hiện giờ đều là vỏ rỗng, đương nhiên đây là đặc sản kiểu làm ăn quan thương câu kết, bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền, vậy vì sao còn thông qua đầu tư Tĩnh Hải, huy động vốn rầm rộ? Loại người như họ, chắc chỉ lo làm sao hợp thức hóa tiền trong tay ... Nhiều chỗ anh không hiểu, kiến thức quá ít.” Dư Tội lắc đầu, y chỉ có thể cảnh báo, còn điều tra thì ngoài năng lực của anh ... Nói một tràng không thấy vợ tỏ thái độ, ngại ngùng: “ Lại định nói anh là chó đi bắt chuột, quản chuyện không liên quan chứ gì?”
“ Một chút, có điều bắt vài con chuột không phải chuyện xấu.” Lâm Vũ Tịnh bất đắc dĩ nói:
“ Xem ra Lão Mã hơn đứt anh rồi, em nghe lọt lời ông ấy.” Dư Tội cười tự trào:
“ Sai rồi, ông ấy nói anh hơn đứt ông ấy, ông ấy trước kia lựa chọn né tránh, nên giờ về già lòng mang áy náy, Hứa Bình Thu, Vương Thiếu Phong làm lơ, nên họ đường mây rộng bước, anh thì đối diện, nên sẽ sống vất vả hơn bất kỳ ai, nhưng anh có thể ưỡn ngực trước mặt bất kỳ ai.”
Dư Tội cười ngoạc miệng, cảm giác này thật là tốt, xem kìa vợ nhìn mình mắt như có sao sáng.
“ Lại đây giúp ..”
Lâm Vũ Tịnh hất đầu một cái, Dư Tội lật đật chạy tới, dù sao thì canh gà Lão Mã đã hầm rồi, hai người lại ít ăn rau, băm chặt khó coi một chút không hề gì.
Cơm nước dọn ra, Dư Tội vừa ăn vừa gật gù, Lâm Vũ Tịnh chợt nói: “ Thịt kho cha làm vẫn là ngon nhất.”
Dư Tội tức thì khựng lại, vẻ mặt biến đổi liên hồi, Lâm Vũ Tịnh hỏi: “ Anh sẽ không vì người cha có tiền chưa gặp mà chê cha chứ?”
“ Không, không phải ...” Dư Tội đặt đũa xuống, hai mắt thẫn thờ, hồi lâu mới gian nan nói:” Anh giận ông ấy dấu anh bao năm, khi còn nhỏ hỏi mẹ đâu, ông ấy đánh anh không cho hỏi, đánh đau lắm, lớn lên hiểu chuyện hỏi thì ông ấy tát anh nói chết lâu rồi ... “
“ Anh chưa từng đi nhà trẻ, bốn năm tuổi được ông ấy dạy bán hoa quả, gặp ông bà già là mang hoa quả ra làm vẻ đáng yêu gọi ông bà, người ta thấy đáng thương, thế nào cũng mua một ít ...”
“ Lên tiểu học, mỗi ngày ngồi trên xe hoa quả được cha đẩy đi, hết giờ là cha đón rồi, người ta chửi anh con hoang, hồi đó anh không hiểu rõ hết, chỉ biết người ta chửi mình thôi, anh cầm gạch đập vỡ đầu chúng, phá nhà chúng, cha anh đền tiền thì anh đi trấn lột tiền bọn chúng bù lại ...”
“ Kỳ thực anh chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện thế nào, vừa hỏi thì ông ấy cầm cốc rượu đập anh, đuổi anh đi tìm cha mẹ có tiền, chửi mắng anh ... “
“ Đồn trưởng Lý kể, mẹ anh trước kia bỏ đi vì không thể sống nổi lời qua tiếng lại xung quanh, bà ấy hai bàn tay trắng, không mang anh theo được. Sau này có lẽ cuộc sống ổn định rồi thì về quê tìm anh, em biết ông ấy khốn kiếp thể nào không, ông ấy dấu anh xuống quê, nói anh chết rồi, còn lôi kéo một đám bán hoa quả làm chứng, ai cũng biết, mỗi anh không biết ... “
Nói mãi rồi nước mắt ròng ròng, Lâm Vũ Tịnh chạy sang ôm chồng vào lòng, không ngừng dỗ dành, giờ cô hiểu lời chuyên gia tâm lý nói, tổn thương năm xưa khiến chồng cô mãi mãi có một phần là đứa trẻ bị bỏ rơi, không sao trưởng thành được ....