Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 979 - Q8 - Chương 125: Sự Kiện Đột Biến. (2)

Q8 - Chương 125: Sự kiện đột biến. (2) Q8 - Chương 125: Sự kiện đột biến. (2)

Trực tiếp như thế làm Tống Tinh Nguyệt không những không phản cảm mà còn thấy rất vui, điều này chứng tỏ hai bên kiến lập được quan hệ nhất định, hơn nữa hiện cô ít sợ nhất là phải tiêu tiền: “ Vậy xem anh ra giá.”

“ Giá của tôi cao lắm.”

“ Anh nghĩ tôi là người không trả nổi sao?”

“ Ha ha ha, thú vị, tìm cha về cho tôi, lại muốn cho tôi tiền, thịnh tình khó từ chối, nhưng không công, không hưởng lộc.”

“ Cái công này với anh rất dễ, tôi tin anh biết tôi muốn gì, tôi không muốn cứ mãi ở vị trí bị động lúng túng này, anh không ngại giúp tôi chứ?”

“ Hiểu, tôi cũng đang tìm tên lừa đảo đó, có tin tức nhất định báo cho cô, kiếm giá tiền tốt.”

“ Vậy tôi đợi tin tức tốt lành của anh.”

Tống Tinh Nguyệt mỉm cười cúp máy, có sự hỗ trợ mạnh mẽ này lại là quân cờ Biện Song Lâm sẽ không ngờ tới, lúc quan trọng nhất định sẽ phát huy tác dụng, tâm tình cô rất tốt, cô không tin ai có thể kháng cự lại cám dỗ của giàu sang.

Dư Tội cất di động vào túi, vừa vặn thấy Thử Tiêu từ ruộng ngô chui ra, bẻ mấy bắp rồi chạy về xe, nhanh tay cất đi.

Nơi này là ngoại ô, ảnh trong di động không phải giả, nơi này đúng là từng phát sinh ẩu đá dẫn tới Biện Song Lâm mất tích, người của Tống Tinh Nguyệt đem thương tích trở về.

Biện Song Lâm ngồi tù 10 năm mà vẫn có đội ngũ gọi một cái là tới à? Thật khó tin.

Thử Tiêu và Tiêu Mộng Kỳ quay về, hai người giúp đỡ lâm thời, nhưng vụ án này không ít điều phiền toái, Lận Thần Tân và Đỗ Lỗi chuẩn bị thi, Uông Thận Tu từ chức, đội ngũ có nguy cơ giải tán.

“ Vẫn nghĩ à?” Thử Tiêu ngồi xuống, tay cầm củ cải đỏ nhai rau ráu:

Dư Tội dở khóc dở cười: “ Anh dù gì cũng là lãnh đạo cơ mà, có cần kém cỏi tới mức này không?”

“ Hoa quả không tính là trộm, về ăn cho tươi, đúng không chính ủy Tiêu, tôi để cho cô vài củ nhé, ngọt lắm.”

“ Được rồi, được rồi ... Dư Tội, anh chưa nói mấy bức ảnh ở đâu ra?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi, Lạc Gia Long từ bối cảnh trong ảnh tìm ra vị trí, sau đó hỏi mấy người chứng kiến, đúng là có chuyện này thật:

“ Người Tĩnh Hải đưa cho đấy.” Dư Tội nói ngắn gọn:

“ Hả, cái gì, anh lại không phải là người Tĩnh Hải, sao nhắm vào Biện Song Lâm.” Tiêu Mộng Kỳ khó hiểu:

“ À, tôi biết rồi, là trộm gà không được lại mất nắm thóc chứ gì?” Lời của Thử Tiêu được Dư Tội giơ ngón cái khen ngợi, tên này khôi phục lại từ sự kiện trước rồi:

Tiêu Mộng Kỳ hồ nghi:” Nhưng tra ra thì Tĩnh Hải thành phạm pháp, tôi thấy bằng vào câu chuyện của anh, Biện Song Lâm mà tung ra, Tĩnh Hải sẽ phải tốn rất nhiều tiền xử trí.”

“ Không đâu, hắn còn sống là còn uy hiếp.” Thử Tiêu khẳng định:

“ Đúng đấy, vừa rồi còn có người gọi điện cho tôi, bảo tôi ra giá để tìm tung tích Biện Song Lâm, mọi người thấy bao nhiêu thì hợp?”

“ 1000 vạn.” Thử Tiêu báo số không do dự:

“ Kém cỏi, cái nền tảng cho vay trên mạng của họ, lợi tức mỗi ngày đã hơn 1000 vạn rồi đấy.” Dư Tội mắng Thử Tiêu:

Thử Tiêu hứng lên, sau đó nghĩ tới cái gì, rùng mình: “ Thôi tiền này chả dám nhận, không xảy ra chuyện cũng có tội sở hữu lượng lớn tài sản bất minh.”

“ Ha ha ha, đồng chí Thử Tiêu tiến bộ rồi.” Tiêu Mộng Kỳ trêu:

Ba người thảo luận không kết quả chuẩn bị quay về, tuy có xảy ra ẩu đả, nhưng không ai tử vong, không ai báo án, loại chuyện này cảnh sát muốn nhũng tay vào cũng không biết ra tay ra sao.

Vừa mới lên xe thì Lạc Gia Long gọi điện tới, Tiêu Mộng Kỳ đưa di động cho Dư Tội: “ Chúc mừng anh, rốt cuộc có chuyện rồi.”

Thử Tiêu dừng xe lại thò đầu xem thì là chuyện tiểu khu cao cấp đường Tân Hà có nhà mà không có quyền sở hữu, Lý Dật Phong mua rồi mới biết là không đủ thủ tục, không làm được giấy chứng nhận sở hữu tài sản.

Dư Tội lẩm bẩm: “ Bảo sao có điện thoại tới mua chuộc tôi.”

“ Đáng đời, chả oan tí nào đâu, xem tin này, số tiền bỏ ra mua đất chưa tới một phần mười, trả chưa hết còn lấy ra kiếm tiền.” Thử Tiêu hả hề lắm, không nhất định người nghèo phải thù nhà giàu, mà đám nhà giàu này gây thù chuốc oán khắp nơi:

“ Tôi biết chuyện này, họ kéo tới chính phủ làm ầm ĩ, không ai để ý.” Tiêu Mộng Kỳ thở dài, bảo vệ quyền hợp pháp nhiều năm rồi, bảo vệ được quyền chả có mấy:

“ Không đúng, ầm ĩ lớn thế không thể nào chỉ có sấm mà không mưa, đây không phải là loại người khổ mệnh trách chính phủ đâu ... Khẳng định có chuyện khác.” Dư Tội sực tỉnh: “ Đầu tiên là đầu tư, tiếp tới là địa ốc ... Mau tới cty địa ốc Tĩnh Hải, nơi đó sắp xảy ra chuyện rồi.”

Thử Tiêu hiểu ngay, lái xe hết tốc độ về thành phố, tới đường Tân Hà thì đã chật kín người rồi, may mà bọn họ dùng xe biển dân dụng, ở hiện trường một chiếc xe cảnh sát bị lật, mấy trăm người bao vây tòa nhà địa ốc Tĩnh Hải.

Nơi này thành nơi tràn ngập phẫn nộ, cửa kính bị đập vỡ tan tành, biển trắng, chữ đỏ như máu, đám đông sát vai nhau hô khẩu hiệu, chiếc xe cảnh sát kia đoán chừng là xe đầu tiên được gọi tới duy trì trật giờ như rửa lật ngửa bên lề đường, cảnh sát không thấy bóng dáng đâu.

Càng tới gần hiện trường càng cảm thụ rõ ràng được sự hung bạo.

Đám đông hô vang "Gian thương trả phòng" , biểu ngữ " Hành vi ti tiện, đáng phải phỉ nhổ" "Tĩnh Hải lừa đảo", nam nam nữ nữ, già già trẻ trẻ vung cao tay hô vang đả đảo gian thương lừa đảo, thi thoảng có người cầm gạch đá ném vào tòa nhà tan hoang.

Trong đó không khó nhận ra một số kẻ đặc biệt hung hăng, ba người tụ lạ một chỗ, Dư Tội mỗi tay khoác vai một người: “ Nghe tôi chỉ huy không được làm bừa đâu đấy.”

“ Nói thừa, ở đây trừ cậu ra còn ai làm bừa nữa.” Thử Tiêu mắng:

“ Đúng, anh đừng làm bừa đấy.” Tiêu Mộng Kỳ khẩn trương dặn:

“ Đừng cắt lời, bao nhiêu người mua nhà tới đây thế này chắc chắn có kẻ cố ý, không phải tự nhiên bộc phát đâu, Mộng Kỳ, cô làm thế này, Thử Tiêu, theo tôi ...”

Chuyện khẩn cấp, không kịp nghĩ nhiều nữa, Tiêu Mộng Kỳ làm theo an bài của Dư Tội, trà trộn vào đám đông chụp ảnh, chuyện sự kiện quần chúng gặp không ít rồi, cô chỉ lo Dư Tội và Thử Tiêu hai thứ chỉ sợ thiên hạ không loạn đó làm bậy, quả nhiên chả mấy chốc dở khóc dở cười.

Trên màn hình thấy hai người đó vung nắm đấm mặt phẫn nộ hùa theo đám đông hô "gian thương ti tiện", vẻ mặt căn hận hơn cả chủ sở hữu.

“ Trả nhà, trả tiền ...” Dư Tội vừa hô vừa chỉ chỉ một người, tên này cơ bắp cao lớn, mông giắt viên gạch, khẳng định không phải chủ nhà:

“ Gian thương vương bát đản, công trình vương bát đản.”

Thử Tiêu hô to áp sát một người, ra hiệu với Dư Tội, tên này lưng đeo ba lô, liên tục nhét đá cho người bên cạnh, thi thoảng vung tay ném đá về phía trước:

Tiêu Mộng Kỳ ở xa lặng lẽ chụp ảnh, ba người phối hợp hết sức thuần thục, lúc sau Dư Tội cởi phanh áo sơ mi, Thử Tiêu xoa rối tóc, cực giống đôi huynh đệ lưu manh.

Sự kiện quần thể, xe cảnh sát bị tấn công.

Chuyện xảy ra vào 11 giờ 40 phút, tin tức từ hiện trường truyền về làm chấn động trung tâm 110.

Mười phút sau nhóm cảnh sát thứ hai tới hiện trường, nhận ra độ nghiêm trọng vượt xa dự kiến, lại đúng giờ cao điểm, đường ách tắc, đành đi bộ xuyên qua dòng xe, thế nhưng nhìn đám đông phẫn nộ, mười mấy cảnh sát chùn chân lùi lại, không lùi thì tới ăn đòn à?

Bình Luận (0)
Comment