20 phút sau lại thêm đội ngũ nữa tới, do cục công an khởi động tình trạng khẩn cấp, đồng thời phái người đơn vị quán lý nhà đất tới giải thích, nhưng vị đó nhìn hiện trường sống chết không dám xuống xe. Toàn bộ cảnh sát phân cục ba được huy động, nhưng dưới sự tấn công của gạch đá, chai nước, liên tục lùi lại hơn 100 mét.
Giải quyết à, chúng tôi khiếu nại mấy năm rồi, bao giờ giải quyết.
Chủ nhà xếp thành tường người, quyết đối đầu với cảnh sát.
Đây là chuyện tích oán đã lâu, phẫn nộ bùng lên bấp chấp, cảnh sát liên tục rút lui càng cổ vũ sĩ khí bọn họ, người xem xung quanh mang tâm thái u ám, vốn chả liên quan cũng vào hùa, cảnh sát liền bị nhấn chìm trong nước bọt.
Đúng 12 giờ trung tâm chỉ huy giao thông.
Hứa Bình Thu tới nơi nổi trận lôi đình quát tháo đám cấp dưới không làm được việc gì.
Trên màn hình giám sát, hiện trường mất kiểm soát nghiêm trọng, người xe lẫn lộn kéo dài 3 km, thậm chí có thể nhìn thấy có người vác búa lớn đập phá xe đỗ ở cửa tòa nhà Tinh Hải.
“ Đội chống bạo động báo cáo vị trí.” Hứa Bình Thu quát qua bộ đàm:
“ Còn cách hiện trường 9 km, chúng tôi bị kẹt trên cầu.”
“ Tất cả xuống xe chạy bộ tới mục tiêu.”
“ Vâng.”
“ Đại đội ba đặc cảnh, phá hết chướng ngại, tới hiện trường xua tan đám đông gây sự.”
“ Đại đội bốn, phong tỏa giao thông ...”
Vị cục trưởng này nổi danh nắm đấm sắt đã lâu, nhưng không ai ở đây ngờ ông dám hạ lệnh lấy cứng chọi cứng với đám đông, e xảy ra sự kiện lớn hơn, thậm chí đổ máu.
Hiện trường, tiếng hô khẩu hiệu, tiếng đập phá, tiếng chửi bới, đám đông càng lúc càng lớn, sự bất mãn càng đẩy lên cao, giờ người đi đường vào hùa hò hét vài câu góp vui cũng thấy hậu quả rồi, xe mình bị đập phá, không ai dám lên tiếng.
Loạn, chỉ có một chữ luạn.
“ Này, con kia đang chụp ảnh, mẹ nó ...” Có nam tử tóc dài vô tình phát hiện Tiêu Mộng Kỳ nấp sau cây chụp ảnh, chửi bới chạy tới:
Bốp! Đầu trúng đòn, hồ đồ ngã xuống.
Là Dư Tội, chỉ chỉ ra phía ngoài đám đông, Tiêu Mộng Kỳ hoa dung thất sắc co chân chạy, loại bỏ được nguy hiểm Dư Tội và tên béo đỡ người đó lên, khóc lóc: “ Anh ơi, anh ơi, anh làm sao thế ... Ai đánh anh tôi rồi, tỉnh lại anh ơi ...”
Hai người kẹp người đó, nhìn trái nhìn phải, kéo người đó đẩy lên cây, đầu tên đó va vào thân cây, rên một tiếng, tứ chi thõng xuống, không ai chú ý, Dư Tội và Thử Tiêu lại tách ra.
Hiện trưởng đã hỗn loạn một đám người không rõ lai lịch thậm chí đập phá xe cảnh sát phát tiết, mà trong đó có cả Dư Tội.
Dư Tội hùng hổ chỉ huy mấy vị bên cạnh: “ Đập đi, đập bỏ mẹ chúng nó đi, thường ngày vênh váo lắm, đập cho tôi, chuyện này làm lớn thì đám đám lãnh đạo bụng phệ mới ra mặt giải quyết.”
“ Đúng, bình thường lão tử thấy xe cảnh sát là sợ.”
“ Cái cái buồi, hôm nay đừng hòng có ai quản được.”
Quần chúng ở vòng ngoài cũng bị kích động la hét không thôi, thành chướng ngại khó vượt qua nhất.
Đại đội sao còn chưa đến? Thử Tiêu nhìn quanh, hiện trường thế này, không hứng biểu diễn nữa, mất kiểm soát quá hơi sợ rồi: “ Sao giờ?”
“ Rời hiện trường.” Dư Tội chỉ cái ngõ cách đó 20 mét:
“ Đúng, phải chuồn cho mau, đừng để lát nữa cũng bị bắt nốt.” Thử Tiêu hưng phấn, thế nào cảnh sát chống bạo động cũng tới: “ Dẫn theo vài kẻ đi theo, thế nào?”
“Tất nhiên rồi, cứ làm thế này đi.”
Dư Tội ghé tai thì thầm, Thử Tiêu bị hiệu ứng đám đông làm máu nóng bốc lên đầu, chả sợ gì nữa, liên tục gật đầu.
Thử Tiêu tiếp cận mục tiêu đã nhắm vào, đứng sau lưng nói: “ Lão đại gọi điện tới, rút mau, cớm chuẩn bị mang đạn thối tới đấy.”
“ Ừ, biết rồi.” Tên kia không ngờ chả nghĩ gì đã nghe theo, còn ai được nữa, nãy giờ đập phá với nhau mà, chắc chắn là anh em rồi:
Dư Tội cũng tiếp cận mấy tên cầm gạch đá: “ Các huynh đệ, rút thôi, cớm sắp tới rồi.”
“ Mày là ai, sao tao không biết?” Thằng thiếu răng bấy giờ mới nhận ra người anh em sóng vai tác chiến nãy giờ lại không phải là anh em:
“ Mới ra hôm qua, bị lâm thời kéo tới .... Rút đi, bọn chống bạo động sắp tới đấy.”
Dư Tội lấy thanh sắt chọc xe cảnh sát một cái, hướng về phía Thử Tiêu phất tay: “ Theo tôi, tôi biết cái ngõ rời chỗ này.”
“ Nhanh nhanh, cớm tới nơi rồi, mấy thằng kia đứng ngây ra đó à, camera chụp được bây giờ.” Thử Tiêu chỉ lên trên:
Lúc hỗn loạn như vậy, dễ nghe lời một cách mù quáng, thế là có bốn người chạy theo hai bọn họ, chúi vào ngõ nhỏ.
Chạy, chạy, chạy hơn trăm mét, Dư Tội quay đầu nhìn bốn tên kia thể lực chả ra sao, đã thở không ra hơi rồi, quát: “ Mau lên, nghe thấy chưa, tới rồi ...”
Chả biết chuyện gì tới, cơ mà cả đám lại tăng tốc.
Thử Tiêu cũng thở đứt quãng: “ Huynh đệ, được bao tiền ... Tôi , tôi mới tham gia ... Sợ bị ... Lừa ...”
“ 500 ...” Tên bên trái cao hứng khoe, hò hét đập phá thế là có tiền:
Chạy tới mồ hôi đầm đìa, chừng hai ba km, đám lưu manh không chạy nổi nữa, có tên vịn tường: “ Đây, đây là đâu?
Dư Tội nhìn bốn tên đã mệt tới nghiêng ngả ra đất, cười đểu:” Tới rồi, nơi này không tệ.”
“ Sa ... Sao ... Á ...” Tên đó chưa nói hết lời đã rú lên:
Dư Tội quất vào chân một tên, chỉ ống thép vào ba tên còn lại: “ Kẻ nào dám chạy đánh gãy chân, đem tiền giao ra đây.”
Tên chạy cuối cùng quay đầu bỏ chạy, không ngờ va đầu vào tường ... À không phải gạch đập vào mặt, Thử Tiêu đập một phát còn đá một phát vào mồm: “Bỏ vũ khí xuống.”
Vừa buông vũ khí, lại ăn một trận đòn, bốn tên bị đánh cho không còn sức phản kháng nữa.
Nộp tiền xong, mấy tên kia nhìn thằng gầy vẫn lăm lăm gậy định đánh người thì mếu máo: “ Đại ca, kiếm được có vài trăm nộp hết lên cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”
“ Quay đầu vào tường, thằng nào cử động, lão tử xin tí huyết.”
Dư Tội ra hiệu, Thử Tiêu hiểu ngay, tới tụt quần chúng, rút thắt lưng buộc hai chân lại,
12 giờ 20 phút, sau con phố vây quanh điểm xảy ra sự cố bị quản chế giao thông.
Đội chống bạo động tới nơi, trời nóng, trang bị nặng, lại cầm khiên, ai nấy như vớt dưới nước lên, bắt đầu sơ tán dòng xe.
Lại thêm vài phút nữa, đặc cảnh chi viện cũng tới, đám người này mặt lạnh tanh, xếp hàng, cầm gậy dài, bất chấp tiếng nhục mạ, nước bọt, chân rầm rập áp sát hiện trường, khép kín vòng vây, đám đông gây chuyện không mở rộng được nữa, dần dần co cụm. Đối diện với cảnh sát đằng đằng sát khí, một số bỏ chạy, một số vứt biểu ngữ, ngừng hò hét lại làm bộ lương dân vô tội, dù có số ít kích động xông vào thì bị đặc cảnh dùng gậy đẩy về.
Loạn cục nhanh chóng bị khống chế, đám đông xem náo nhiệt biết sợ rồi, vội vàng bỏ đi, trời nóng thế này, chuyện không liên quan tới mình, nhiệt tình đám đông chỉ có hạn.
“ Các phân cục, các đồn công an, đội trị án nhanh chóng tới hiện trường, hiệp trợ sơ tán đám đông, bất kỳ ai có huynh hướng bạo lực, không cần biết nam nữ già trẻ, khống chế cho tôi. “ Hứa Bình Thu nghiến răng ra lệnh, sau đó ném bộ đàm, đầu không quay lại: “ Theo tôi tới hiện trường.”
Khi lên xe thư ký đã thu thập được thông tin lãnh đạo cần, Hứa Bình Thu xem sơ qua, nếp nhăn hằn càng sâu, chủ nhà gây chuyện có nguyên cớ, tiểu khu đường Tân Hà đã lâu không có giấy tờ, không những thế thu hẹp diện tích xanh hóa, thiếu công viên, cáo trạng đã vài năm, lần này chỉ là tập trung bùng phát thôi.