Có mấy cuộc điện thoại gọi tới, cả máy chính lẫn máy phụ đều reo, thư ký xem số, ngập ngừng mấy lần nhưng mỗi lần nhìn cái mặt sắt đen xì của lãnh đạo thì lại không dám nói.
Hứa Bình Thu đọc qua loa báo cáo, thở dài trả di động về: “ Chuyện cảnh sát không giải quyết nổi nhiều lắm, đây là một trong số đó thôi, liên hệ với người phụ trách phía Tĩnh Hải chưa?”
Thư ký dè dặt trả lời: “ Không liên hệ được ạ, đăng kỳ pháp nhân là Tống Quân, người này sống ở thủ đô và Hong Kong, nhiều năm không về. Còn tổng giám đốc Tống Song Vượng thì quốc tịch Mỹ.”
Lại là một kẻ kiếm đẫy rồi chạy mất, chuyện này dính líu bao nhiêu giao dịch sau màn, Hứa Bình Thu có thể tưởng tượng ra được, xảy ra chuyện thế này, cảnh sát luôn bị chỉ trích đầu tiên, bất kể lãnh đạo hay dư luận đều chĩa mùi dùi vào họ.
Nhưng cảnh sát làm sao giải quyết được, bọn họ đâu có quyền cấp đất bán đất cho ai, mọi chuyện bao giờ cũng thế, kẻ ăn đẫy thì im lặng, kẻ lừa đầy túi bỏ chạy, đống hỗn loạn do cảnh sát xử lý, oan ức không biết kêu ai.
Không lâu sau tới hiện trường, thế cục đã ổn định, ông ta tới tòa nhà Tĩnh Hải nay đã tan hoang, chỉ còn lại đống rác rưởi, đổ vỡ.
“ Hiện trường bắt giữ 24 người, tra ra 19 người là chủ sở hữu, còn lại là vào hùa đập phá, người dân qua đường có một người bị đập vào đầu, thương thế khá nặng đã đưa đi cấp cứu ... Chúng ta có vài đồng chí thương nhẹ.” Đội trưởng đội chống bạo động đi bên cạnh Hứa Bình Thu báo cáo:
“ Đây là sự kiện đột phát hay có dự mưu?” Hứa Bình Thu hỏi ngắn gọn trực tiếp:
“ Chuyện này chúng tôi đang lấy hình ảnh giám sát hiện trường.” Vị đội trưởng kia không dám kết luận:
“ Tôi không tin chủ sở hữu nóng đầu lên đập phá xe cảnh sát, đánh cảnh sát ... Càng không tin vì một chuyện kéo dài nhiều năm, trong vòng một tiếng biến thành sự kiện bạo loạn, phải có kẻ xúi bẩy đằng sau.” Hứa Bình Thu bằng kinh nghiệm ngửi ra mùi bất thường:
Nhưng chứng cứ đâu?
Dù ông tin tưởng 100% vào suy đoán của mình thì suy đoán mãi mãi chỉ là suy đoán thôi.
Hiện trường chỉ còn lại cảnh sát, Hứa Bình Thu dẫm chân lên những mảnh kính vỡ, mồm đắng chát, sắp có trách nhiệm lớn chụp lên đầu mình rồi.
Sợ cái gì thì cái đó tới, khi thấy chủ nhiệm Ngô vội vã chạy tới là ông biết là điều sợ nhất đã tới, không đợi báo cáo đã phất tay: “ Chuyện trên mạng khỏi báo cáo với tôi, thông báo cảnh sát mạng áp xuống, không cần ra thông báo gì hết, cục quản lý nhà đất còn không dám thò đầu ra, việc quái gì chúng ta phải nhiều lời.”
“ Không phải ạ, là tin tốt.” Chủ nhiệm Ngô hưng phấn nói:” Khi chuyện xảy ra, chúng ta có vị cảnh sát ở hiện trường, cô ấy chụp rất nhiều ảnh những kẻ cầm đầu đập phá, đã truyền tới trung tâm tin tức ... Kết quả tìm ra 3 người có tiền án, đều là kẻ tái phạm nhiều lần.”
“ Cái gì?” Hứa Bình Thu không dám tin tưởng tin tốt lành đến thế, nhận lấy di động của chủ nhiệm Ngô, xem ảnh trên đó:” Tốt, tốt, cô bé này làm tốt lắm, tôi đúng là không nhìn nhầm người, liên hệ với chính ủy Tiêu, thôi, để tôi tự làm ...”
Không ngờ điện thoại vừa gọi điện thoại thì Tiêu Mộng Kỳ thở hồng hộc chạy tới, mồ hôi đầm đìa, tóc bết vào mặt, y phục nhăn nhúm, hiển nhiên bị chen lấn trong đám đông, cô vừa thở vừa báo cáo tình hình.
Hứa Bình Thu nghe báo cáo vắn tắt, hỏi: “ Vậy là ba người đều ở hiện trường, hai người kia đâu rồi?”
Tiêu Mộng Kỳ chỉ tay, lúc nãy cô không chạy xa mà luôn ở bên chuẩn bị hỗ trợ: “ Bọn họ dẫn vài tên chạy vào ngõ.”
“ Dẫn ... vài tên?” Hứa Bình Thu ngớ ra, dù không bắt được cũng không thể dẫn đi chứ:
“ Vâng, đó không phải là chủ sở hữu, mà là kẻ phá phách, đã hỏi ra, đều là lưu manh ở một dải đường Tân Hà, bị tên lưu manh tên Mũi To sai phái, tổ chức hơn 30 tên, mỗi tên 500 ...”
“ Thế bọn họ đâu rồi?”
“ Bọn họ cũng không biết .... Ngõ Hà Uyển, họ chạy vào từ đó.” Tiêu Mộng Kỳ chỉ chỗ:
“ Đội trưởng Lưu, dẫn đại đội theo.” Hứa Bình Thu quát một tiếng, vội vàng theo sau Tiêu Mộng Kỳ chạy vào ngõ, ông không khó đoán, chắc chắn là lừa chúng vào ngõ rồi khống chế:
Vòng vòng vèo vèo tới 20 phút mới thấy, đội trưởng Lưu lao tới trước mặt lãnh đạo, bộ dạng như sắp ra trận, đối phương chỉ có 4 người úp mặt vào tường, ôm đầu chổng mông, làm trong ngõ cười nghiêng ngả.
Tên ngoài cùng thấy cảnh sát tới thì mừng chảy nước bắt kêu lên:” Chú cảnh sát ơi, thằng đó đánh tôi, cướp tiền của tôi.”
“ Cướp cả di động nữa.”
“ Chỉ ném vài cục đá thôi, có cần nhiều người tới bắt vậy không?”
“ Mẹ nó chứ thật xúi quẩy, tiền chưa tiêu đã bị cướp.”
Mấy thằng lưu manh bị đưa đi liên tục than vãn, chưa đánh đã khai.
Dư Tội lúc này mới ném ống sắt đi, tới kính lễ, Thử Tiêu hí hủng sán tới gần: “ Chú, cháu lại lập công nữa rồi đấy, không thể làm việc mãi mà không được thưởng chú, chú xem cháu có làm được phân cục trưởng rồi không? “
Tiêu Mộng Kỳ mím môi quay đầu sang bên cười.
Thử Tiêu mặt dày mày dạn, muốn nghiêm mặt với hắn cũng khó, Hứa Bình Thu cười vỗ vai: “ Còn xa lắm mới làm được phân cục trưởng, với lại chuyện thế này đừng xông lên phía trước, nhìn đống mỡ này xem, không chạy nổi là bị thiệt thòi.”
“ Chú, không phải càng thể hiện cháu một lòng vì sự nghiệp sao?” Thử Tiêu cười nịnh:
Hứa Bình Thu khó xử: “ Thực sự không nỡ đề bạt cậu, thêm một quan viên là bớt đi một cảnh sát tốt ... Dư Tội, sao không nói gì, bất mãn với tôi à?”
“ Đúng thế, tôi đã báo cáo với cục không chỉ một lần rồi, nếu chú coi trọng đã không có chuyện hôm nay.” Dư Tội không hề khách khí:
“ Cậu có suy nghĩ của cậu, tôi có cái khó của tôi, dù tôi cho cậu một tổ điều tra, cậu thấy có thể tra được không?” Nếu trống giong cờ mở điều tra, chắc chắn trở ngại trùng trùng, thấy Dư Tội không trả lời, Hứa Bình Thu tiếp tục: “ Cho nên chuyện tương tự xảy ra tôi vẫn phê bình hành vi nghe đồn nói bậy không chứng cứ, tôi biết cậu tìm ra vài dấu hiệu, nhưng trước khi có chứng cứ xác định họ phạm tội, tôi sẽ không ủng hộ bất kỳ việc gì của cậu.”
Lão Hứa đi rồi, vẫy tay gọi Thử Tiêu, Thử Tiêu cười nịnh bợ chạy theo, Tiêu Mộng Kỳ lo lắng nhìn Dư Tội: “ Anh định cứ ở mãi trong ngõ này à?”
“ À, nên đi rồi.” Dư Tội sực tỉnh:
“ Chưa ăn cơm đấy.” Tiêu Mộng Kỳ quan tâm nhắc:
“ Kệ, đi gặp mấy tên khốn kiếp kia, đúng là gây họa lớn thế này vì 500 đồng.”
“ Anh thấy liệu có phải Biện Song Lâm thao túng không?”
“ Còn ai vào đây nữa, nhưng mà nếu không mưu lợi được thì cũng vô nghĩa, mà hắn không có cty địa ốc.” Dư Tội hơi ngần ngừ không chắc lắm:
“ Tra Mũi To là biết rồi.”
“ Nếu mà dễ dàng tra ra kẻ đằng sau dễ dàng như thế thì tôi sẽ thất vọng lắm.”
Hai người rời ngõ, Tiêu Mộng Kỳ dứt khoát kiếm một quán cơm, ăn qua loa sau đó đi tìm Mũi To, nhưng kẻ có tên thật là Tất Phúc Sinh này từ khi chuyện xảy ra đã biến mất rồi, trong thời gian ngắn, e khó bắt được ...
( Đại Nguyên bùng phát sự kiện quyền tài sản quy mô lớn)
( Dự kiện đòi quyền lợi biến thành bạo loạn, nhiều cảnh sát bị thương)
(Nguyên nhân sự kiện bạo loạn khởi nguồn từ tập đoàn Tĩnh Hải)
Trịnh Kiện Minh xem tin tức ở quê nhà, vì sự kiện này làm trong một đêm cái tên Tĩnh Hải truyền khắp nơi, đây tất nhiên không phải là chuyện tốt: “ Còn bao xa nữa?”
“ 20 km ạ.” Lái xe trả lời: