Từ từ hít vào thở ra, Trịnh Kiện Minh có chút khẩn trương, lần này chuyên môn bay tới Hong Kong trước rồi rẽ một vòng lớn quay về nội địa, ông ta che dấu người nhà, tay sờ nhẫn, hồi tưởng hôn lễ trang nghiêm ở nhà thờ Thiên Chúa. Ông ta cưới con gái một thương nhân Mao Cao, sau đó có đôi nam nữ, từng trải qua kiếp đào vong, ông ta biết quý trọng những thứ mình khó khăn lắm mới có được.
Ông ta luôn cẩn thận, lần này về nội địa không nói với bất kỳ ai, nhưng ông cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Không chỉ có đứa con chưa từng gặp, còn có cả tình cũ mất liên lạc hai mấy năm trời, năm đó ông ta vừa mới để lại một tờ giấy thì cảnh sát cưỡi moto tới cửa, ông ta leo tường mà đi, nhìn thấy cha mẹ bị đưa lên xe cảnh sát, thiếu chút nữa ông từ chỗ ẩn nấp chạy ra ...
Cha mẹ ông không biết gì cả, đang bận rộn chuẩn bị phòng tân hôn cho con trai, ông ta chạy tới xưởng đồ gốm, nhưng vị hôn thê cũng bị cảnh sát đưa đi.
Ông ta nấp ở bụi gai bên ngoài không dám nhúc nhích, tới khi trời tối mới lẻn vào xưởng, nấp trong góc, tới khi có người say rượu đi đái, thiếu chút nữa đái vào ông ta, ông ta ấn người đó xuống, người đó cầu xin, đợi khi nhìn rõ là ai thì kinh ngạc:
“ Trịnh Kiện Minh, cục công an đang bắt thứ chó má nhà anh đấy.”
“ Đừng hô, đừng, anh Dư ... Tôi hết đường để đi rồi ...” Trịnh Kiện Minh cuống lên buông tay, là Dư Mãn Đường, người này thấp bé, không có sức uy hiếp:
“ Đáng đời, chuyện gì không làm lại đi phạm pháp ...” Dư Mãn Đường đứng lên chửi mắng:
“ Anh Dư tôi nhất thời hồ đồ, tôi không muốn đi tù.” Trịnh Kiện Minh quỳ sụp xuống, nước mắt ròng ròng:” Vợ tôi bị bắt rồi, cha mẹ tôi bị bắt rồi ... Tôi phải làm sao giờ?”
Dư Mãn Đường tỉnh rượu quá nửa, thứ ông chủ vênh váo này thường ngày đâu coi công nhân nghèo như ông ta ra gì, nhưng người ta luân lạc tới mức này rồi, không nỡ xát thêm muối vào nỗi đâu nữa: “ Anh đi đi, tôi không tố cáo đâu ... Hay đi tự thú đi, không thể để chuyện mình làm, cha mẹ chịu chứ? Thứ chó má hại cả Hàn Mai nữa ... Hôm nay cô ấy vừa phát kẹo mời chúng tôi ... khổ cho cô ấy.”
“ Anh Dư ... Anh Dư, tôi chắc không về được rồi, tôi có cái đồng hồ này, anh bán đi, đưa tiền cho cô ấy, tôi cầu xin anh, giúp tôi chăm sóc cô ấy ... Còn cha mẹ tôi nữa ... Ngày nào về được tôi sẽ dập đầu với anh.” Trịnh Kiện Minh cởi đồng hồ, đó là thứ duy nhất đáng tiền trên người, hắn cùng đường rồi, không dám gặp ai, bám lấy Dư Mãn Đường như người chết đuối vớ được cọng cỏ, bất chấp yêu cầu của mình với một người chỉ vẻn vẹn biết tên biết mặt là rất vô lý, nói rồi dập đầu vài cái, chạy vào bóng tối ....
Đó là chuyện xảy ra vào 28 năm trước ...
Trịnh Kiện Minh sờ cổ tay trái, tựa hồ cảm thấy nỗi đau tan nát cõi lòng khi tháo đồng hồ ra, nhiều năm sau, ông phái người về quê thăm dò tin tức, nhưng đem về ác mộng, song thân qua đời, nhà để hoang không ai trông coi, bị dùng làm nhà vệ sinh công cộng, vị hôn thê cũng không biết đi đâu ...
Vì thế ông ta khép lại cuộc đời cũ, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.
Không ngờ tuổi quá 50, món nợ phong lưu năm xưa quay lại tìm mình, không ngờ năm xưa bỏ trốn thì vợ có thai rồi, không ngờ ông ta bỏ lại đứa con cho người khác nuôi, thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
“ Ông chủ Trịnh, tới nơi rồi.” Lái xe nói tới lần thứ hai:
Xe dừng lại ở khu biệt thự đảo Thái Dương cách Thâm Quyến 10 km, cổng sắt cực lớn, bãi cỏ xanh mướt bao quanh ngôi nhà trắng, dù là ông ta muốn mua căn nhà thế này cũng phải đắn đo. Không biết một nữ nhân làm sao đi tới được vị trí hôm nay.
Phải rồi, đây là nhà bà chủ sản nghiệp giấy, Phùng Uyển Mỹ.
Lái xe tới bấm chuông cửa, đưa danh thiếp cho bảo an, lúc này đã là 7 giờ hơn, đợi rất lâu lái xe mới quay lại nói:” Ông chủ Trịnh, bà chủ Phùng không muốn gặp ông, bảo ông đừng tới quấy rầy.”
Trịnh Kiện Minh lấy ra một bức ảnh đưa lái xe:” Cậu chuyển bức ảnh này nhờ bảo an đưa vào, nếu bà ấy vẫn không muốn gặp thì chúng ta đi.”
Ảnh vửa đưa vào, bảo an hơi bực mình, nhưng lần này khác rồi, một nữ nhân trung niên mặc áo ngủ, đi chân đất, hốt hoảng chạy ra, cho dù đã hơi béo ra, cho dù dung nhan đã già, Trịnh Kiện Minh vẫn nhìn một cái là nhận ra vị hôn thê năm nào.
Bà ra tới cổng bước chân hơi chần chừ, ánh mắt kinh khủng, tựa có chút căm ghét nhìn nam nhân đứng bên xe.
“ Thật không, lúc anh đi thì em có mang rồi sao?” Trịnh Kiện Minh hỏi gấp:
Phùng Uyển Mỹ òa khóc, sau đó vung tay tát cho Trịnh Kiện Minh một cái, rất nặng, làm ông ta lảo đảo, khóe môi rỉ máu.
“ Xem ra là thật rồi.” Trịnh Kiện Minh ôm mặt xấu hổ vì trong lòng còn có chút nghi ngờ:
Đó chính là chân tướng, khi chân tướng bày ra trước mắt, đôi uyên ương năm nào chỉ còn sự thống khổ.
…… ……
Cùng sáng hôm đó, chiếc xe cảnh sát hú còi vào tiểu khu, đón Dư Tội mắt lim dim vừa rời giường, còn chưa kịp đánh răng đã hút thuốc.
“ Hút ít thôi, vợ anh không quản anh à?” Tiêu Mộng Kỳ mắng, dù bao năm trong nghề này, cô vẫn không chịu nổi mùi khói thuốc lá:
Dư Tội hạ cửa sổ xuống hút tiếp:” May cô không phải vợ tôi.”
Tiêu Mộng Kỳ không thèm để ý tới y nữa, lái xe càng nhanh hơn, vừa có được tin tức, kẻ tổ chức sự kiện bạo loạn, nghi phạm Tất Phúc Sinh bị đại đội ba tìm thấy, có được tin, cô liền đón Dư Tội.
“ Không thể nào, Tôn Thiên Minh lấy đâu ra bản lĩnh ấy?”
“ Không chịu nổi người khác giỏi hơn mình à?”
Dư Tội bực bội:” Tôi không chịu được bọn tội phạm kém cỏi.”
“ Đối thủ quá kém, không thấy có khoái cảm chứ gì?”
“ Đúng là thế, nhưng lần này đối thủ quá kém hẳn có nguyên nhân, không thể nào tổ chức chuyện lớn như vậy mà lại để lộ ra sơ hở vớ vẩn.”
Hai người cãi nhau suốt trên đường đi, liên hệ với Tôn Thiên Minh, hắn nói tới bệnh viện tỉnh.
Người ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tay phải và chân trái bị ngắn đi một đoạn, Tôn Thiên Minh giới thiệu, địa phương xác nhận thân phận xong bảo họ tới đưa người về.
“ Bị chặt à?” Tiêu Mộng Kỳ sởn gai ốc:
“ Không những bị chặt, còn ném ở bên đường rồi báo án, cho vào trong bao tải ấy ... Mẹ nó, đúng là ngông cuồng.” Tôn Thiên Minh cực kỳ tức giận:” Tên này nấp trong nhà một người bạn, không biết làm sao kẻ thù mò tới được tận nơi, chùm đầu lôi ra ngoại ô, ẩu đả một trận, chặt chân tay rồi báo án cho cảnh sát địa phương tới xử lý.”
Dư Tội đứng ở ngoài tường kính nhìn người hôn mê trên giường bệnh, dáng cao, mặt dài, tay trần rắn chắc, đây là số mệnh người giang hồ.
“ Nhìn gì thế?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi nhỏ:
“ Đây là tín hiệu nguy hiểm, mùng 5 xảy ra chuyện, 11 bị chém, không phải nói lên vấn đề rồi sao?” Dư Tội nhíu mày:
“ Lộ bí mật sao?”
“ Không không, tôi không nói nội bộ chúng ta lộ bí mật, dù có cũng đâu biết chỗ hắn ẩn náu, ý tôi nói chuyện này rất khác thường.”
“ Hai người thì thầm cái gì thế?” Tôn Thiên Minh hỏi: “ Có phải anh ám chỉ Tĩnh Hải thuê người chém hắn?”
“ Anh nói xem.” Dư Tội quay đầu nhìn hắn:
Chuyện liên quan tới lợi ích sát sườn, dùng thủ đoạn XHĐ giải quyết vấn đề không phải mới, Tôn Thiên Minh thở dài: “ Chỉ e là chính hắn chả hiểu gì.”
Lát sau bác sĩ đi ra, ra hiệu tạm thời không được làm phiền người bệnh, cái này khỏi nói, chỉ nhìn khoảng cách gần đã làm người ta kinh khiếp, sống được là may rồi.
.....