Cửa sắt kẽo kẹt mở ra, một người trẻ tuổi mặc âu phục, mặt phổ thông đi vào tiểu viện độc lập.
Nơi này là ngoại ô phía bắc, cách ga tàu hỏa không xa, lúc này cũng là cảnh người qua kẻ lại náo nhiệt, sự thực chứng minh, chẳng nơi nào an toàn hơn cái chỗ hỗn loạn này.
Trong sân Biện Song Lâm đang tập thái cực, mặc bộ đồ luyện công lựa, để râu tóc dài, lại còn nhuộm bạc, trông già hơn tuổi thật rất nhiều.
“ Có chuyện gì?”
Người trẻ tuổi đóng cửa lại, chỉ trong phòng, Biện Song Lâm rửa mặt ở vòi nước đi vào, ngồi trên ghế sô pha, người trẻ tuổi ném cho hắn một xấp ảnh.
Là ảnh Tất Phúc Sinh, không khác gì ảnh thi thể, chây tay bị chặt, nằm đó như đống thịt, Biện Song Lâm mặt co giật, nghe thấy người trẻ tuổi nói: “ Tôi cũng vừa biết chuyện, đây là lời cảnh cáo.”
“ Chắc là thủ đoạn của Tống Quân, trước kia hắn làm ở mỏ than, dùng trò này không ít.” Biện Song Lâm bỏ ảnh xuống: “ Chết chưa?”
“ Chưa chết, người nhà được thông báo đến bệnh viện, chắc đón về rồi.”
“ Hắn không dám giết người.” Biện Song Lâm bất ngờ bật cười, tựa hồ đây là chuyện tốt:
Người trẻ tuổi không hiểu: “ Ông chủ Biện, nếu chọi cứng, chúng ta không có nhiều phần thắng đâu, xảy ra chuyện gì chúng dẹp yên được, còn chúng ta thì không.”
“ Vậy làm chuyện mà chúng không dẹp được, mấy trăm chủ sở hữu, xem chúng ăn nói ra sao? Đừng đánh giá Tống Quân quá cao, trước kia là thằng khốn, giờ là thẳng khốn có tiền thôi. Chuyện này mà cũng làm thì sao thành đại sự được.” Biện Song Lâm dửng dưng:
“ Hiện giờ chuyện này xôn xao lắm, vậy bước tiếp theo?”
“ Tiếp theo cảnh sát sẽ tìm tới cậu.”
“ Vậy tôi phải làm sao?”
“ Phối hợp với cảnh sát phá án là nghĩa vụ của công dân mà.” Biện Song Lâm cười làm người ta sởn gái ốc.
Cảnh sát đúng là tìm tới nơi rồi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, người trẻ tuổi vừa tiến vào công ty địa ốc Thụy Tường, tiếp tân khom người chỉ chỉ phía phòng khách.
“ Chào anh, tôi là Trần Thụy Tường, hai anh là ...” Người trẻ tuổi vào phòng khách nhìn hai vị cảnh sát một nam một nữ:
Giấy tờ đưa ra, một là Tiêu Mộng Kỳ, chính ủy phân cục Cổ Lâu, người còn lại là Dư Tội tổng đội hình sự, Trần Thụy Tường ngơ ngác hỏi:” Hai vị, chúng tôi đâu có trêu chọc tới cảnh sát.”
“ Đừng hiểu lầm, chúng tôi tới vì việc khác.” Tiêu Mộng Kỳ xếp ra một loạt ảnh: “ Anh biết chứ?”
“ Không thể không biết, hắn là người quen của cảnh sát các vị mà.”
“ Anh quen biết thế nào, có tiện tiết lộ không?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi chuyện khách khí:
“ Có gì không tiện, giải tỏa này, bồi thường này, khó tránh khỏi tiếp xúc với loại người như thế, tôi quen vài năm rồi, cứ xây nhà là phải đi gặp hắn.” Trần Thụy Tường không cố kỵ gì cả:
“ Anh có biết chuyện đập phá cty địa ốc Tĩnh Hải không?”
Vào chuyện chính rồi, Trần Thụy Tường gật đầu: “ Các vị hoài nghi phía được lợi lớn nhất là nghi phạm đúng không, thực sự không phải tôi, tôi và Tĩnh Hải là quan hệ hợp tác, không dấu chị chứ, chúng tôi còn phải dựa vào Tĩnh Hải kiểm ăn.”
Dư Tội như tên vô lại đầu đường, sấn sổ tới trước mặt:” Đây là hạng mục do hai bên hợp tác, Tĩnh Hải mua đất, các anh khai phát, vì sao họ không đập công ty anh mà đi đập Tĩnh Hải?”
“ Này, anh nói chuyện kiểu gì thế, chả lẽ chúng tôi bị đập phá mới chứng minh được là thanh bạch à?” Trần Thụy Tường nổi nóng:
“ Cái đó thì không cần, bị đập cũng không thanh bạch đâu.” Dư Tội nhìn hắn chằm chằm: “ Trước kia sai phái Mũi To đi đập phá nhà khác không ít hả? Đừng chối.”
“ Chuyện này ...” Trần Thụy Tường ngập ngừng không giải thích nữa:
“ Xem ra quen tay rồi, làm chuyên nghiệp lắm.”
“ Anh nói cho rõ ràng đi, nói ai đay?”
Dư Tội nhìn quanh: “ Phòng ngày còn có ai khác à?”
Trần Thụy Tường mí mắt giật giật, cố nén giật: “ Anh cảnh sát, tôi khuyên anh ăn nói chú ý chút, có giỏi mang chứng cứ tới bắt tôi đi, thừa lời làm gì? Sao, cảnh sát thì có thể ngậm máu phun người à? Nói cho anh biết, đừng đổ cứt đái lên đầu chúng tôi, nói ai chuyên nghiệp ...”
Nổi giận rồi, dù sao cũng là ông chủ mà, Tiêu Mộng Kỳ muốn khuyên cũng không được, Dư Tội mỉm cười chỉ chỉ bức ảnh: “ Kích động quá đấy ông chủ Trần, tôi nói tên Mũi To chuyện nghiệp mà.”
Ặc, Trần Thụy Tường nhất thời cảm giác như đấm vào gối bông, chưa kịp giải thích thì Dư Tội đứng lên, bắt tay hắn: “ Cám ơn anh phối hợp, tôi tin anh là thương nhân hợp pháp, không tham dự đập phá, làm không chuyên nghiệp chút nào, đi đây.”
Đến khi hai vị cảnh sát đi rồi, Trần Thụy Tường vẫn nghiền ngẫm câu kia, tim đập mạnh, ánh mắt tên đó, khiến hắn có cảm giác không lành.
“ Người này có vấn đề.” Tiêu Mộng Kỳ khởi động xe đánh giá, lúc đầu cô thấy người này tương đối phối hợp, nhưng thương nhân địa ốc có kẻ nào không vểnh đuôi lên trời, cần gì phối hợp như thế, không đóng sầm cửa trước mắt đã là khá rồi:
“ Ừm, nhưng vấn đề là tới giờ còn chưa rõ, phải rồi, chuyện của phòng hiệp trợ ra sao?” Dư Tội hỏi:
“ Chuyện này anh không cần lo, phân cục đang thương lượng, khả năng điều Lạc Gia Long và Nghiêm Đức Tiêu tới, thăng chức phó cục, hai người đó đang hăng lắm.” Tiêu Mộng Kỳ liếc Dư Tội một cái: “ Còn anh thì tôi không có tiếng nói rồi, anh là pho tượng Bồ Tát lớn, đặt ở đâu cũng không được, tới giờ nhân sự của anh vẫn đóng băng ở ban đặc vụ, trừ cục trưởng Hứa, không ai đụng vào được ... Dư Tội, anh không có suy nghĩ gì sao?”
Người điều động, người thăng chức, thậm chí có người từ chức, còn Dư Tội cứ dậm chân tại chỗ.
“ Suy nghĩ nhiều lắm, Tất Phúc Sinh cùng một bọn với Trần Thụy Tường, mà Thụy Tương lại hợp tác với Tĩnh Hải, cùng là một bọn, sao bọn chúng lại cắn nhau?” Dư Tội suy nghĩ không cùng hướng với Tiêu Mộng Kỳ:
“ Họa luôn khởi nguồn từ trong tường mà, xưa nay luôn thế.” Tiêu Mộng Kỳ không biết có phải Dư Tội đang lảng tránh không, dù gì cô cũng không giúp được, chẳng lẽ khuyên y từ bỏ:
“ Đúng, cách công phá một bảo lũy tốt nhất là từ bên trong.” Dư Tội lẩm bẩm, Tất Phúc Sinh chưa tới 30, Trần Tường Thụy mới trên hai mươi, khi Biện Song Lâm vào tù thì vẫn là thứ nhóc con, cách nhau quá xa, có vẻ không liên quan gì?
Tiêu Mộng Kỳ dừng xe lại: “ Anh đừng có như thế, chúng ta chỉ đi hỏi chuyện giúp Tôn Thiên Minh thôi, anh quá si mê rồi, đó chính là vấn đề của anh đấy, đây vốn không phải việc của chúng ta.”
Chuyện này Dư Tội có lý do, chỉ là liên quan tới quá khứ giữa Tống Tinh Nguyệt và Biện Song Lâm, không thể nói, đành mỉm cười coi như tiếp nhận lời phê bình, nhưng Tiêu Mộng Kỳ biết y chỉ đồng ý bề ngoài thôi.
Không bao lâu trới trại tạm giam Đông Quan, phân cục khá quen thuộc nơi này, đám trộm vặt xử lý trị an đều đưa tới đây, trong đó có mấy tên hồ đồ ngu xuẩn theo vào ngõ.
Nơi này quản lý tương đối lỏng lẻo, nơi thảm vấn ở ngày bên cạnh phòng giám đốc, trông coi cũng tùy tiện cầm xâu chìa khó lớn, mờ lồng thả một đám ra ngoài, đá mấy tên không liên quan vào trong.
“ Ngẩng đầu lên, nhận ra tôi không? “ Dư Tội quát:
Tên mắt lé gật gật đầu.
“ Hôm đó gây chuyện, ai phát tiền cho mày?”
“ Anh Mũi To ạ.”
“ Tận tay phát tiền cho mày à?”
Khụ khụ khụ, có người ho liên hồi, Mắt Lé gật đầu ngay: “ Vâng ạ.”
Chát, Dư Tội vung tay tát thằng trọc vừa ho: “ Mày ho cái gì?”
“ Tôi ngứa cổ.” Thằng Trọc cùn luôn, thấy Dư Tội giơ tay, hắn lăn lộn ra đất hô: “ Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người.”
Có vẻ hiệu quả, người canh giữ ở bên ngoài thò đầu nhìn vào, Dư Tội không đánh nữa, Thằng Trọc đắc ý thị uy, dám đánh không?
“ Ha ha ha, mấy vị huynh đệ, chúng ta nói chuyện tử tế được không?” Dư Tội chợt đổi thái độ:
Trọc Đầu, Mắt Lé, Răng Sún và hai tên vị thành niên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chớ tin, cảnh sát xuống nước thì chúng chỉ leo lên đầu thôi.