Dư Tội nhìn lại tên trọc, thân tình đưa tay ra xoa xoa đầu hắn: “ Tên gì thế, đầu thật cá tính, còn bóng hơn quy đầu.”
Mấy tên phì cười, Đầu Trọc há mồm chửi, không ngờ Dư Tội chuyển tay từ đầu xuống cổ, thế là tiếng chửi biến thành ú ớ ... Mẹ cha nó, tay tên cảnh sát như cái kìm kéo lưỡi Đầu Trọc ra cả tấc, muốn hét không hét nổi, số còn lại rùng mình.
“ Đừng giở trò với tao.” Dư Tội lấy mấy bức ảnh ra ném tới trước mặt Mắt Lé:” Mũi To ở ngoài bị người ta chặt chân chặt tay rồi, làm sao tổ chức bọn mày được ... Đúng không?”
Đầu Trọc bị éo lưỡi khổ vô cùng bị Dư Tội hỏi liên tục gật đầu.
“ Xem xem, Trọc Đầu đã thừa nhận không phải là Mũi To, à, lần này không ai ho nữa nhỉ, nói xem là ai gọi người, ai phát tiền? Tao xác nhận không đúng sẽ còn tới hỏi bọn mày ... Răng Sún, mày nói đi.”
Răng Sún ngồi im không nói không rằng, Dư Tội bóp cổ hắn một phát, vừa há mồm liền gặp kết cục vừa rồi của Đầu Trọc, á á á liên hồi.
“ Đừng ép tao cởi quần kéo trym mày nhé?” Dư Tội nhìn Mắt Lé: “ Mày nói đi, tiếp theo tới mày, ai ra lệnh cho bọn mày?”
Thằng này có vẻ nhát: “ Trứng Thối ạ.”
Dư Tội buông tay, Đầu Trọc rụt lưỡi lại, ánh mắt vẫn tràn ngập sợ hãi.
“ Thay đổi chủ đề, kể chuyện Trứng Thối đi, thái độ mà tốt thì tao sẽ bỏ qua hiềm khích cũ.”
Tư vị bị kéo lưỡi không dễ chịu tí nào, người ngoài nhìn còn thấy đau, nên tin tức bị nặn ra từng chút như kem đánh răng.
Lại nặn ra được một chuyện hồ đồ, Trứng Thối tên thật là Lý Tử Hoàn, vào tù ra tội, còn là huynh đệ kết nghĩa của Tất Phúc Sinh, chuyện cầm tiền làm việc này đại bộ phận là Lý Tử Hoàn tổ chức, ai cũng hiểu đứng sau lưng là Tất Phúc Sinh quảng giao.
Vậy là vũng nước này càng nguấy càng đục Dư Tội và Tiêu Mộng Kỳ rời trại tạm giam, chẳng lẽ là mâu thuẫn giữa Tĩnh Hải và Thụy Tường dẫn tới dùng thủ đoạn cực đoan để giải quyết? Nhưng mà không giống, hạng mục khai phát hoàn tất, đâu còn xung đột lợi ích, dù Tĩnh Hải có bạc đãi Thụy Tường thì quan hệ vẫn là môi hở răng lạnh mà, tới mức kéo nhau chết chùm như thế?
Nửa đường Dư Tội lấy cớ có chuyện riêng xuống xe, Tiêu Mộng Kỳ dặn đi dặn lại, không được đơn độc hành động, Dư Tội gật đầu hứa hẹn, quay đi một cái là nuốt lời luôn, bắt xe tới một n ơi có thể kết nối với thế giới ngầm: Hiệu lương thực Huynh Đệ.
Từ một cửa hiệu do Dư Tội và mấy anh em hiệp cảnh bị thôi việc tổ chức, giờ có ba cái, ai cũng có vòng tròn của mình, vòng tròn của Dư Tội là ở đây.
Từ trong cửa hiệu, Dương Khương và Rậm Lông đi ra, vừa thấy Dư Tội là biết bị vụ án làm khó rồi, không lăng nhằng:” Có chuyện gì?”
“ Có người không, kiếm cho tôi càng nhiều càng tốt.” Dư Tội nói luôn:
“ Đi kiếm chuyện à?” Dương Khương giật mình:
“ Là kiếm kẻ gây chuyện, giờ hẳn là trốn rồi, tên là Trứng Thối, bình thường kiếm sống ở dải Đường Tân Hà, Thắng Lợi, chủ yếu làm giải tỏa, kiếm ít huynh đệ lặn lộn đường phố nghe ngóng tin tức hộ tôi.”
Hai người kia rút ngay điện thoại liên hệ, lát sau xe moto, xe hàng nhỏ, xe ba bánh, toàn là người kiếm ăn ngoài đường, chỉ nửa tiếng tụ tập được mấy chục người.
Rậm Lông lớn tiếng nói:” Tìm một người tên Trứng Thối, kiếm ăn ở một dải đường Tân Hà, chằng chó này nợ ông chủ chúng tôi một khoản tiền hàng, ai thăm dò được tin tức có thưởng, phần thưởng chính là lấy xe các anh dùng, chở đầy lương thực đi.”
Cái này hữu dụng hơn cả treo thưởng bằng tiền, hò reo một hồi, chớp mắt đủ tiếng máy nổ rồi xành xạch bỏ đi.
“ Cho các anh một cơ hội phát tài, có muốn làm không, tôi nói trước là nguy hiểm đấy, có khả năng là sẽ bị người ta đánh thành đầu heo, các anh bàn với nhau đi, nếu muốn làm tôi sẽ nói.” Dư Tội nói xong đi vào cửa hiệu:
“ Làm gì thế, sao không làm, một bao gạo kiếm được vài đồng, mệt chết.”
Hai người kia không cần thương lượng, đuổi theo luôn, dù gì cũng làm hiệp cảnh bao năm, gan to hơn người thường.
Một cái ngõ nhỏ chỉ đủ ba người sóng vai đi ở Bắc Kinh.
Đây là ngõ tứ hợp viện thời xe, trông đã cũ kỹ đổ nát lắm rồi, nhưng ở thời đại mà nhà cao tầng ngày càng nhiều, hoàn cảnh cổ kính này càng đáng quý.
Đương nhiên cũng rất đắt, Tống Quân đi theo cô gái mặc sườn xám tiến vào viện tử có cửa sơn đỏ, viện tử kiểu cũ như cả vùng trời đất khác, đình đài lầu các, chum lớn nuôi cá, hành lang nhỏ hun hút, Tống Quân rất ghét mấy chỗ này, toàn kẻ làm ra vẻ cao nhân hơn người một bậc.
Đi qua không biết bao lối rẽ, tới căn phòng nhỏ, cửa sổ gỗ lục lăng, bàn trà gỗ lim, cô gái dẫn đường lui ra khép cửa lại.
Người uống trà uể oải nói: “ Ông chủ Tống, không làm việc tới tìm tôi làm gì?”
“ Chính vì làm không tốt mới tới tìm anh.”
“ Ồ có vụ làm ăn à, mời ngồi.”
Tống Quân không rườm rà, kéo ghế ngồi xuống lấy ra một bức ảnh: “ Một tên mới ra tù.”
“ À, loại này không dễ đối phó, ở đâu?” Người kia xem kỹ bức ảnh, hỏi:
- Không rõ, khả năng cao là ở Đại Nguyên, tôi chỉ có thể cung cấp tin tức gián tiếp, nếu biết ở đâu thì đã giải quyết rồi.
“ Nếu vậy sẽ tốn công đấy.”
“ Tôi không sợ tốn công, chỉ sợ hắn còn thở được thôi.”
Đối phương thầm cả kinh, thế này hẳn phải có thâm thù đại hận mới quyết giết cho được:” Ông chủ Tống, chặt chân chặt tay không khó, song lấy mạng thì giá tăng lên nhiều lần.”
“ Yên tâm, tôi không mặc cả đâu.” Tống Quân khinh bỉ nói:
“ Được, vậy tôi không nhiều lời, 100 vạn đặt cọc, còn lại thanh toán khi xử lý xong, một tháng có tin.”
“ Xong, tiền sẽ vào tài khoản của anh trong hôm nay.” Tổng Quân sảng khoái đồng ý:” Lấy một tháng làm kỳ hạn, cứ sớm một ngày anh có thêm 10 vạn.”
Người kia chắp tay cảm tạ, tiễn Tống Quân ra cửa, cố cô nương dẫn khách ra khỏi hội sở tư nhân.
Tống Quân rời ngõ sâu, lên xe day huyệt thái dương, nhận được tin nhắn của trợ lý.
"Đã tiễn người của cảnh sát Tây Sơn đi, bọn họ muốn gặp tổng giám đốc."
Hắn ném di động đi, lái xe ra đường, song hoang mang không biết phải đi đâu.
…..
“ Mẹ, đừng lo chỗ con, con biết rồi ... Cha đâu ạ, mẹ khuyên cha xem có thể tới Đại Nguyên một chuyến không ... Dư Tội chỉ không bỏ thể diện xuống được thôi, không sao, con nói thật mà, mẹ còn không biết sao, cha con họ như anh em ấy ... Vâng ạ, mẹ giữ sức khỏe.”
Ở trong bếp, Lâm Vũ Tịnh nghẹo đầu kẹp điện thoại, tay ngấy quáo, bị bỏng, cô cho tay vào mồm mút, điện thoại rơi xuống, phản ứng rất nhanh, đưa chân đỡ, đá lên cái, lại vươn tay bắt như không.
Dư Tội phì cười:” Vợ ơi, em làm cơm hay làm tình đều dùng động tác chiến thuật à?”
“ Đương nhiên, không sao người ta gọi là chiến tranh trên giường.” Lâm Vũ Tịnh dần nhiễm tính chồng, không sợ mấy câu đùa lưu manh:
Dư Tội lấy đũa, thuận miệng hỏi: “ Điện thoại của ai thế.”
“ Mẹ anh đấy.”
Dư Tội không hỏi thêm nữa, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Hai cha con chiến tranh lạnh, Lâm Vũ Tịnh bị kẹp ở giữa khá khó xử, dỗ không được, khuyên không xong, cô biết Dư Tội không bỏ được người cha bán hoa quả, song không thừa nhận, giống cha chồng cô, rõ ràng coi như máu thịt mình, lại tỏ ra không tha cho thằng sói con.
“ Dư Nhi ...” Lâm Vũ Tịnh lên tiếng:
“ Đừng khuyên anh, phiền.”
“ Ai khuyên, định hỏi em làm cơm thế nào mà.”
“ À, có tiến bộ.” Dư Tội nhìn vợ hồ nghi: “ Sao đột nhiên lại hiền huệ thế, có phải thấy anh sắp thành phú nhị đại nên lấy lòng không?”
...
Hôm nay dừng ở đây nhé, tối 20 chắc chắn xong.