Lâm Vũ Tịnh xì một tiếng khinh bỉ, không thèm đáp lại lời khiêu khích của chồng.
“ Cho em biết, anh sắp có tiền rồi, chuyện sau đó là đổi nhà, đổi xe ... rồi đổi vợ.” Dư Tội dương dương đắc ý:
Lâm Vũ Tịnh dài giọng: “ À, thế kia à, bất kể là biểu hiện trước hôn nhân hay là biểu hiện trên giường của anh đều không tốt, em cũng muốn đổi, hay là chúng ta chia tay sớm đi, tránh đến khi anh có tiền rồi lại rắc rối.”
“ Chuyện này gác sang bên đã, chẳng may không có được tiền mà mất vợ thì lỗ à ... Cơ mà biểu hiện hiền huệ vợ rồi của em làm anh không nỡ.” Dư Tội tỏ ra đắn đo:
“ Hừm, anh còn biết ai tốt với anh à?” Hai vợ chồng này nói chuyện với nhau xưa nay đều thế, chẳng khách khí gì cả, tình thú cũng không thiếu, chỉ là hơi khác người ta một chút thôi. Dư Tội há mồm, Lâm Vũ Tịnh cách bàn đút cho y một miếng rau: “ Dư Nhi này, em thấy Tống Tinh Nguyệt đột nhiên lộ chuyện này ra chẳng có ý tốt, anh nghĩ mà xem, trong mắt cha mẹ anh, anh là cái gì?”
“ Một vết thương.” Dư Tội mím môi, khẳng định chắc chắn, va chạm mấy năm qua, y hiểu lòng người cũng khá sâu rồi, chẳng mong đoàn tụ hạnh phúc:
“ A, chưa ngốc.” Lâm Vũ Tịnh không nói thêm nữa, thong thả ăn sáng, rất đơn giản, bánh bao, dưa muối, bát cháo thịt băm:
“ Em đừng đả kích ảo tưởng của anh được không, chẳng may họ cho ít tiền, chúng ta đỡ được vài năm tiền nhà thì sao? Cha anh dạy, thể diện có thể không cần, tiền không thể không lấy ...”
“ Anh nói ... Cha nào?”
Dư Tội đang ba hoa bốc phét im luôn, vô tình lại đem người cha kỳ quái lên miệng rồi.
“ Đổi chủ đề, mấy ngày qua anh làm gì thế? Không phải tìm Biện Song Lâm để đòi công với Tống Tinh Nguyệt chứ?”
“ Em biết cô ta không có ý tốt rồi, sao anh có thể nhảy vào hố cô ta đào? Chuyện này đúng là bực ...” Dư Tội đem vụ án kể cho vợ, nói mấy chỗ có vấn đề:
“ Kéo sập Tĩnh Hải thì bọn chúng được cái gì chứ?” Lâm Vũ Tịnh thấy khó hiểu: “ Hay đơn thuần chỉ là báo thù?”
“ Biện Song Lâm thì khả năng là thế, song hắn ta không đơn thuần thế này đâu, chắc chắn phải kiếm chác gì trong đó, chuyện này nguy hiểm như vậy, ai liều lĩnh nếu không được gì, huống hồ Biện Song Lâm ở trong tù mười năm, đâu ra thế lực gây sóng gió? Em nhớ hôm chủ nhà đòi quyền gây xôn xao không, bọn anh chưa tìm được tên sai khiến thì bị chặt chân chặt tay rồi.”
“ Nội gián?” Lâm Vũ Tịnh nhíu mày, cô ghét nhất loại này:
“ Khả năng cao là Thụy Tướng, đối tác của Tĩnh Hải , vấn đề là Tĩnh Hải xảy ra chuyện, bọn chúng cũng khó thoát tội.” Dư Tội chưa cởi được nút thắt này:
“ Em thấy toàn bộ giả thiết của anh đặt vào Biện Song Lâm là kẻ chủ mưu, anh quá chú ý vào hắn nên không nhìn toàn cục rồi.” Lâm Vũ Tịnh suy nghĩ: “ Nếu đã có thế lực chưa biết thì cũng có động cơ chưa biết.”
“ Í đúng rồi, thù pháp của bọn lừa đảo là em ở càng gần càng chỉ nhìn thấy thứ giả dối .... Cái gì mà quản lý thiếu sót, cái gì mà quyền tài sản, có thể chỉ là che mắt ...” Dư Tội đột nhiên vươn người hôn chụt một cái: “ Vợ à, bảo sao chúng ta thành đôi, em nhắc anh quá kịp thời.”
“ Anh nghĩ ra động cơ của chúng rồi à?” Lâm Vũ Tịnh tò mò:
“ Không, nhưng mà bất kỳ cái gì tra được, thấy được bây giờ đều không phải động cơ ,,,,” Dư Tội chẳng biết nghĩ cái gì, cầm điện thoại lên, vừa nói vừa chạy, Lâm Vũ Tịnh gọi cũng không kịp.
Lâm Vũ Tịnh bực bội bát đĩa trên bàn bị chồng cố xếp thành các loại thế lực, giờ cô nhận ra rồi, chồng cô giờ bất tri bất giác thành một cảnh sát chân chính.
Cộc, cộc, cộc, Lâm Vũ Tịnh nghe tiếng gõ cửa không hiểu ai tới sáng thế này, mở cửa ra thấy cô gái mặc quân phục, cao ráo xinh đẹp: “ Chị dâu, nhận ra em không?”
“ A, Nha Nha, vào đi.” Lâm Vũ Tịnh mừng lắm, đây là con riêng của mẹ kế, nhập ngũ mấy năm ít về nhà, mới gặp một lần ở hôn lễ, còn lại là nói chuyện điện thoại xem ảnh, nhưng người thật còn xinh đẹp hơn ảnh.
Nha Nha thấy chị dâu vội vàng dọn dẹp bàn, nói: “ Chị, không cần đâu, em đi ngay ấy mà ... Em có chuyện này muốn nhờ chị.”
“ Em nói đi.” Lâm Vũ Tịnh hơi ngạc nhiên, cô em chồng này khách khí như thế, chẳng giống chồng kể:
“ Là chuyện của cha, trước kia em không hiểu chuyện, coi thường người bán hoa quả, cho rằng họ toàn loại gian xảo, sợ ông ấy lừa mẹ em ...” Nha Nha cười ấm áp: “ Mấy năm qua rồi nhìn lại mới biết cha là người tốt, giống mẹ em, không nỡ ăn, không nỡ mặc, để cho con cái ... Nghĩ lại mà đỏ mặt ... Chớp mắt cha mẹ già rồi ... Em chưa báo hiếu được gì.”
Lâm Vũ Tịnh nắm tay Nha Nha vỗ nhẹ, biết cô em chồng này muốn nói gì.
“ ... Em mới nghe mẹ kể chuyện về anh, máu mủ với nuôi dưỡng cái nào hơn, cha em mất khi em ba tuổi, thực sự em chả nhớ gì, mỗi năm dỗ chỉ là nghĩa vụ, em chưa lần nào khóc vì ông ấy. Anh thì sống với cha mười mấy năm, em không tin anh lại vứt bỏ đi nhận người chưa từng gặp.”
Cô em này đúng là cá tính, Lâm Vũ Tịnh nhìn quân phục cảm giác thấy hình ảnh mình năm xưa: “ Về thăm cha mẹ đi, đừng lo, anh em sinh ra trong lều cỏ, mạng hèn không hưởng thụ nổi phú quý đâu.”
Hai cô gái nhìn nhau bật cười.
................. ....................
“ Ở đâu?” Dư Tội đứng ở ga tàu nhìn trái nhìn phải, nơi này hỗn loạn, hẳn là nơi ẩn nấp không tệ:
“ Chợ phân phối.” Dương Khương chỉ cái chợ cách đó không xa:
“ Chắc chứ, làm sao tìm được, mới được một ngày?” Dư Tội rất bất ngờ:
“ Ái dà, xử trưởng Dư, anh làm lãnh đạo lâu quan liêu rồi, đừng quên chúng tôi cũng từng là cảnh sát.” Dương Khương đắc ý:
“ Thằng đó chơi thuốc, tìm được người bán hàng cho hắn, đút tí tiền hỏi nhỏ, ra ngay, đưa thuốc tới chỗ này.” Rậm Lông cười giải thích, con nghiện làm sao sống thiếu thuốc được:
“ Không để lộ chứ?” Dư Tội hỏi:
“ Yên tâm, chúng tôi biết bảo mật.”
Ba người chia nhau ra vào chợ, Dương Khương chỉ một chỗ chuyên xuất hàng ngoài tỉnh, tầng một để làm việc, tầng hai để ở, đang phân công bao vây, ai ngờ gặp ngay, một nam tử chừng ba mươi, mình trần từ phòng đi ra, đứng ở tầng đái xuống.
Cơ hội tới rồi, Dương Khương chửi: “ Mẹ mày, mù mắt à, chỗ nào cũng đái.”
“ Cởi quần ra là thấy mày ngay, mày là ai thế?” Người kia chửi lại, tiếp tục đái:
“ Lớn tướng rồi còn đái ỉa bừa bãi thế à?”
“ Lại đây, không liếm sạch lão tử làm mày không đái ra được.” Người kia thuận tay nhặt viên gạch xuống lầu, định dọa đối phương chạy, không ngờ vừa qua cổng thì cổ đau nhói, á một tiếng, bị Dư Tội và Rậm Lông bóp cổ bẻ tay ấn xuống, Dương Khương đá một phát vào bụng, mất sức phản kháng:
Đều là người bắt trộm cả ngày, ra tay nhanh gọn, nhanh chóng kéo người đi, đến khi gọi người đuổi theo thì cứng người ở cửa.
Ba bốn chục cái xe đủ loại, người cầm gạch, người cầm gậy, làm mười mấy tên đuổi theo líu ríu chạy ngược về, còn Trứng Thối bị cho vào bao tải ném lên xe.
“ Bọn tao có ân oán riêng với thằng chó này, ai báo cảnh sát, đừng trách huynh đệ đây xin tí huyết ... Đi thôi.”
Dương Khương uy phong rút quân, lát sau ở trên xe vỗ đùi: “ Làm XHĐ đúng là sướng nhất, quát một câu không ai dám ho he.”
Thời buổi làm ăn khó khăn, nào là tranh nhau chỗ bán hàng, nào là tranh giành địa bàn, bởi thế không thể không liên kết với người làm việc vặn chuyển, bốc rỡ thành đoàn thể nhỏ bảo vệ lẫn nhau.