Thằng trong bao tải ăn vài cú đá liền ngoan ngoãn ngay, không bao lâu sau khi bao tải mở ra, phát hiện mình ở chỗ tối tăm, lại còn mùi khai thối.
Mẹ nó, là nhà vệ sinh.
Có điều hắn không dám ngông nghênh nữa mà chuyển thành cầu khẩn: “ Đại ca ơi, có gì nói tử tế, em có gì không phải xin dập đầu tạ tội.”
“ Biết tao là ai không?” Dư Tội ghé mặt tới hỏi:
Lý Tử Hoàn hoang mang lắc đầu, cố gắng nhớ xem đã gặp người này ở đâu, có va chạm gì, nhưng cái mặt đại chúng như có thể thấy đầy đường ấy chẳng có đặc điểm nào khơi lên trí nhớ tồn tàn bị ma túy hủy hoại của hắn.
“ Tốt, thế không sợ sau này có phiền phức.” Dư Tội xòe ảnh Tất Phúc Sinh bị chém đứt chân tay nằm trong bao tải ra, thằng kia quả nhiên sợ đái ra quần:
“ Tao không nhiều lời, giờ đến lượt mày đấy, xin mày một cái lưỡi hai cái mắt thôi, chỗ này tiện ra tay.”
“ Đại ca, đại ca, không phải chuyện liên quan tới em, đừng hại em.”
“ Mày cho người đập phá chuyện làm ăn của bọn tao, tưởng bọn tao không biết chắc? Mẹ nó, biết bọn tao thiết hại bao nhiêu không?”
Lý Tử Hoàn cuống lên: “ Không phải em, không phải em, Trần ca bảo em làm.”
“ Mẹ mày chứ, định đổ cứt đái cho người khác đấy à?”
“ Không không, đúng là Trần ca, Trần Thụy Tường, anh ấy cho em một vạn.”
“ Thằng này nói láo, Mũi To là người của Trần Thụy Tường, ai chả biết.”
“ Không phải ... Mũi To muốn ra làm ăn riêng, Trần ca sớm muốn xử lý hắn rồi.”
“ Chà, quả nhiên là không tin cái mồm chúng mày được, chưa gì đã khai rồi.” Dư Tội cười gằn dí mặt trới gần:” Cho mày biết, tao là người của Trần ca.”
“ Không thể nào.” Lý Tử Hoàn nghĩ tới một khả năng, gào lên:
“ He he, mày đoán ra rồi hả, Trần ca không tin mày giữ miệng được nên bảo tao lo liệu, quả nhiên chỉ người chết mới kín miệng nhất ...” Dư Tội đưa tay, Dương Khương đặt dao vào tay y:
“ Đừng, đại ca, tha cho em, em không nói gì đâu.” Lý Tử Hoàn sợ tới nhũn người, muốn vùng vãy cũng chẳng có sức:
“ Đừng sợ, một dao xẹt cái là xong thôi, tao làm ngọt lắm, không đau đớn đâu ...”
Rậm Lông đúng lúc xen vào: “ Đại ca, cái thứ hàng nát này không đáng tiền, xem ra nó biết vài việc, hỏi nó xem họ Trần sao lại xử thằng Mũi To, có chứng cứ không? Anh em ta tống tiền thằng nhà giàu đó chơi.”
Lý Tử Hoàn sợ tới loạn óc rồi, lại ở chỗ bẩn thỉu thối khắm thế này, phòng tuyến tâm lý sụp đổ rất nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ hỏi gì hắn hót như khiếu.
Té ra là Trần Thụy Tường sai hắn dùng danh nghĩa Tất Phúc Sinh tổ chức người gây chuyện,vốn hắn không dám, song Trần Thụy Tường đảm bảo Tất Phúc Sinh không quay về được nữa, không kìm được cám dỗ, hắn tổ chức người đi xúi bẩy chủ nhà gây chuyện, trà trộn đập phá.
Lần này phản lại Trần ca đoán chừng không còn đường sống rồi, hắn mang tâm lý đã làm thì làm tới cùng, còn lộ ra vào chuyện hay ho mà Trần Thụy Tường làm, trong đó có một tin hay, đó là vụ ẩu đả ở ngoại ô cũng do chúng làm, hôm đó đi đón bạn của ông chủ Trần bị người ta bắt cóc, kết quả ông chủ Trần lập mưu đánh cho đối phương tan tác.
Thẩm vấn trong nhà vệ sinh 20 phút, sau đó đưa lên xe thẩm vấn tiếp.
Một tiếng sau cửa xe mở ra, nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát, Lý Tử Hoàn sụp đổ, người nhũn như bún, bị hai cảnh sát xách nách kéo đi.
Tôn Thiên Minh tới nơi nhìn thấy Dương Khương và Rậm Lông bật cười: “ Xử trưởng Dư, tới khi nào anh mới bắt người đàng hoàng đây, cứ làm thế này, cuối cùng phiền phúc chính là anh.”
Dư Tội không coi ra gì:” Dù sao lãnh đạo cũng chướng mắt với tôi đâu chỉ một hai ngày, làm đàng hoàng cũng có được khen đâu.”
Tôn Thiên Minh chỉ biết lắc đầu kính lễ, với người đồng nghiệp này kỳ thực ít nhất nửa số cảnh sát trong nghề phục y.
Dư Tội bàn giao người xong, gọi một cú điện thoại, nói với Ngụy Cẩm Trình: “ Lão Ngụy, rút đi, không còn nhiều thời gian nữa, rút nhanh vào.”
Cụ thể y không giải thích, hơn nữa tạm thời cũng không giải thích được, chỉ biết một cạm bẫy đang giăng ra, từ từ đẩy Tĩnh Hải vào đường cùng.
…………….. …………….
Khẽ đặt xuống bản cáo mỏng vài trang, sở trưởng Lý tháo kính lão ra nìn Hứa Bình Thu ngồi đối diện.
Sự cố được xử lý rất thần tốc, đã tra rõ nguồn cơn, nhưng bối cảnh làm ông ta đau đầu, liên quan tới tập đoàn Tĩnh Hải , liên quan tới chuyện nhiều năm trước trưng thu đất, các cơ cấu hữu quan thì im như thóc, làm sở trưởng Lý ném chuột sợ vỡ đồ.
E là phải tính tới cân bằng rồi, Hứa Bình Thu cũng đoán tâm tư lãnh đạo, xử lý kẻ gây chuyện thì không khó, nhưng xử lý thế lực sau lưng gây sóng gió thì chỉ có thể nhìn mà thở dài.
“ Nói ý kiến của anh đi.” Sử trưởng Lý hỏi trực tiếp:
“ Xét từ tình huống hiện giờ hẳn là Lý Tử Hoàn mượn danh nghĩa Tất Phúc Sinh gây sự, mà Tất Phúc Sinh ở ngoài bị người ta thuê người chém tàn phế hẳn là xung đột về lợi ích, tổng thể mà nói Trần Thụy Tường có hiềm nghi rất lớn, không bài trừ có bối cảnh XHĐ ... Hiện giờ mới điều tra, chứng cứ còn hữu hạn.”
Mặc dù lời khai Lý Tử Hoàn nhắm vào Trần Thụy Tường, nhưng mà theo trình tự tư pháp thì chứng cứ bằng lời rất hữu hạn, chỉ đủ triệu tập hình sự, Hứa Bình Thu nói thêm:
“ Tôi kiến nghị tạm thời không áp dụng hành động với Trần Thụy Tường, tin tức về Lý Tử Hoàn phong tỏa đi sâu điều tra.”
“ Vậy chuyện Tất Phúc Sinh thì sao?”
“ Cảnh sát Bình Độ hoài nghi là mâu thuẫn nội bộ.”
“ Trước tiên làm thái độ điều tra khẩn trương đã, nếu có ẩn tình theo như suy đoán của anh thì đây chỉ là khởi đầu.”
Đây là một sự thừa nhận, Hứa Bình Thu kính lễ rời khỏi văn phòng sở trưởng, Lão Mã nói ông là thanh đao cùn rồi, tới giờ ông ta chưa biết mấy thế lực tranh giành cái gì, đám nghi phạm đủ kiểu động cơ là gì.
10 giờ ngày 12, Dư Tội bước vào tòa nhà Cẩm Trạch Uyển, đi lên lầu, đợi tiếp tân thông báo, sau đó gặp được nữ trợ lý xinh đẹp Ân Dung.
Không biết từ khi nào thân phận với quy cách tiếp đãi Dư Tội đã thấp đi rồi, tổng giám đốc Qua không ra tiếp đã đành, trợ lý Ân chẳng nhiệt tình, qua loa vài câu hỏi: “ Cảnh sát Dư, có chuyện gì sao?”
“ Nghiêm khắc mà nói thì không có chuyện gì, đi qua thôi, trợ lý Ân có vẻ bận.” Dư Tội tùy ý nói:
“ Không bận sao được, bận sắp điên ấy chứ, nhân thủ không đủ, tự tôi còn phải đi ngân hàng.”
- Tổng giám đốc Qua đâu?
“ Anh có chuyện gì nói trực tiếp với tôi là được.” Ân Dung không trả lời:
“ Tôi nói này, trợ lý Ân, các vị không thể như thế chứ, nhìn thấy gia sản của tôi rồi, thế là mất giá, muốn gặp mặt cũng không nể nữa.” Dư Tội nửa đùa nửa thật nói:
Chủ tịch Tống đã không hỏi tới cảnh sát Dư nữa, chứng tỏ người này không có giá trị, tất nhiên ai thèm khách khí nữa, Ân Dung không ngờ y nói thẳng ra như vậy:” Chúng tôi bận thật, giám đốc Qua đang bận bàn bạc với mấy lãnh đạo, có việc gì anh cứ nói với tôi.”
“ Còn trợ lý Hàn đâu?”
Ân Dung ồ một tiếng:” Có vẻ tôi biết anh tới đây vì việc gì rồi.”
“ Vậy tôi nói thật, cô ấy quyến rũ một người anh em của tôi, trong đội muốn tôi giữ lại, tôi không liên hệ được.”
“ Về thủ đô rồi, trợ lý Hàn báo cáo tài vụ quý cho tổng công ty, lại tham gia hội nghị hàng năm, cho nên ...” Ân Dung chỉ nói một nửa:
Khẳng định là thuận tiện dẫn tiểu tình nhân theo rồi, Dư Tội đứng dậy cáo từ ngay.
“ Giám đốc Qua, anh ta tới đây vì chuyện bạn trai của Đại Hàn.” Ân Dung tiễn chân Dư Tội, nhìn y chen lấn trên xe bus bĩu môi, chẳng đáng coi trọng: