Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 987 - Q8 - Chương 133: Minh Thương Ám Tiễn. (2)

Q8 - Chương 133: Minh thương ám tiễn. (2) Q8 - Chương 133: Minh thương ám tiễn. (2)

Nửa tiếng sau Dư Tội tới bệnh viện, tới phòng giám sát đặc biệt, đưa phù hiệu ra rồi vào trong, bệnh nhân khôi phục rất tốt, giờ gặp mặt không cần xin phép bác sĩ nữa.

“ Tôi biết anh.” Tất Phúc Sinh nhìn Dư Tội, anh mắt hung tợn như kẻ thù gặp mặt:

“ Sao tôi không nhớ nhỉ, chúng ta chưa tiếp xúc mà, anh không ở địa bàn của tôi? Dư Tội ngạc nhiên, không nhớ nghi phạm nào mình từng tiếp xúc có người này:

“ Rất lâu trước kia tôi nghe nói có tên cảnh sát bẩn bắt cóc Mã gia, khiến Mã gia phải vào trong nửa năm mới ra được, tên cảnh sát đó chính là anh.” Tất Phúc Sinh rít qua kẽ răng:

“ À, Mã Cương Lô, đúng là tôi đấy.” Dư Tội mỉm cười, thế giới này đúng là nhỏ quá: “ Tôi cũng nghe nói tới một hán tử trưởng nghĩa, dẫn dắt đám anh em nghèo kiếm sống ở Đại Nguyên, vung tay một cái là cả trăm anh em đi theo, hình như là anh.”

Ánh mắt Tất Phúc Sinh trở nên ảm đạm: “ Giờ thì không phải nữa rồi.”

“ Tôi cũng không còn là cảnh sát bẩn nữa, có hứng thú trò chuyện không?” Đối phương khép mắt lại, có vẻ không muốn nói chuyện, Dư Tội tới gần, nhỏ giọng nói vào tai hắn:” Trần Thụy Tường sai người chém anh đúng không, anh và hắn có mâu thuẫn, trước khi vụ án xảy ra, anh rời Đại Nguyên cũng vì hắn, hai người trở mặt hả? Anh cánh cứng rồi, ông chủ không chỉ huy được nữa?”

Tất Phúc Sinh mở ngay mắt ra, nhìn Dư Tội cảnh giác.

“ Chúng ta không phải là kẻ thù, đừng nhìn tôi như thế, mà kẻ thù của anh thì .. Anh cũng không thể làm gì được, anh bị loại khỏi cuộc chơi rồi.” Dư Tội ngồi thẳng dậy:

Câu này như gai nhọn đâm vào tim Tất Phúc Sinh:” Xem ra tôi biết anh tới đây làm gì rồi, song sao tôi tin được anh đây? Anh dám làm gì hắn sao?”

“ Chà, Mã gia mà tôi còn dám bắt cóc giữa ban ngày ban mặt cơ mà, quên rồi à?” Dư Tội lần nữa ghé vào tai Tất Phúc Sinh thì thầm: “ Cho tôi biết vài việc của hắn, tôi cho hắn cả đời ăn cơm trong đó luôn ...”

Thời gian tới hoàng hôn, đường lớn ngõ nhỏ đều là những bước chân vội vàng.

Trường kỹ thuật nghề, đám nam sinh đang chơi bóng rổ, thi thoảng có nữ sinh đi qua lại huýt sao, làm đám nữ sinh đỏ mặt bước nhanh hơn. Ngoài hàng rào trước, một chiếc xe van đỏ sẫm liên tục chụp ảnh, sau đó rời đi.

“ Đại ca, không dễ ra tay, nhiều người quá.” Tên chụp ảnh nói:

“ Mẹ nó, việc này đúng là bực, từ xa tới đây vì một con nhãi à?” Tên lái xe mặt đầy xẹo, rất hung ác:

“ Dùng người tìm người thôi, mục tiêu trốn mất rồi, không dễ ra tay.” Người ngồi sau lấy máy ảnh xem cô gái mặc đồng phục, đó là mục tiêu của chúng lần này:

Nhưng chúng không biết là thành mục tiêu của người khác, một chiếc máy ảnh chĩa ra chụp biển số của chúng gửi đi, kèm tin nhắn :" Ba tên, theo dõi cô gái từ nhà tới trường."

Không gian biển đổi, ba người trên xe tới quán ăn, gọi cơm, trêu ghẹo nữ phục vụ, sau đó làm vài chai bia, kết thúc một ngày.

“ Quân ca, chuyện này giới hạn thời gian không?” Mặt Xẹo đặt chai bia xuống hỏi:

Tên đại ca có vẻ không thoải mái: “ Một tháng, thế nào cũng có cơ hội.”

“ Ai thiếu đạo đức nghề nghiệp thế, ra tay với cô bé nhà người ta.” Tên ria mép ngửa cổ uống cạn cốc bia:

“ Không tìm được mục tiêu, đành làm cách này thôi.” Lão đại nâng cốc: “ Quản làm gì nhiều, làm xong sớm có thưởng, cạn!”

Cộc, cộc, cộc ... Tiếng gõ cửa làm ba tên nghĩ là phục vụ viên, thuận miệng hô:” Vào đi.”

Cửa mở ra, mấy tên kia bật dậy đã muộn rồi, đoàng đoàng đoàng, Quân ca ngồi xoay lưng phía cửa gục ngay tại chỗ, đoàng đoàng, hai tên trái phái mỗi người trúng một phát, tên lão đại ở gần cửa lật bàn che chắn, bắn trả.

Tức thì tiếng súng không dứt, quán ăn thành chiến trường, phục vụ ném khay la hét bỏ chạy, thực khách lăn lông lốc trên cầu thang, chen chúc nhau cướp đường lao ra cửa.

Đoàng đòng, lại mấy tiếng súng nữa, vô số điện thoại gọi tới trung tâm chỉ huy 110.

“ Mau lên, ở đây có người bắn nhau, nhiều lắm.”

“ Chết rồi, có người bị bắn chết rồi ...”

19 giờ 40, đội hình sự, đội trọng án thuộc đại đội số hai, tức tốc tới hiện trường ...

Giải Băng vừa tới một cty đầu tư hoàn thanh tra hỏi chuyện kế toán công ty đảm bảo tài chính biến mất thì nhận được tin, giục: “ Mau mau, đường Hoài Hóa xảy ra vụ nổ súng, mau tới hiện trường.”

“ Lâu lắm rồi không có đại án, không biết là thổ phỉ bản địa hay là qua đường.” Triệu Ngang Xuyên còn cười suy đoán, làm hình cảnh lâu dây thần kinh cũng thành dây thừng rồi:

“ Khỏi đoán, có báo cáo tình hình cụ thể ... Chết tại chỗ bốn người ...” Giải Băng xem tin tức mới nhất của trung tâm chỉ huy 110, bọn họ đã tới hiện trường:

“ Oa, kích thích thế, cuối cùng cũng có vụ đáng làm.” Triệu Ngang Xuyên xoa tay:

“ Anh Triệu, tôi thấy anh có khuynh hướng bạo lực, khát máu, u ám rồi đấy ...” Giải Băng thiện chí nhắc nhở: “ Hôm nào nên đi tư vấn tâm lý.”

“ Đội trưởng Giải, anh hiểu lầm rồi, tôi đang nói cái xe của anh kích thích, xem động cơ này, đạp ga một cái thấy đã luôn ....” Triệu Ngang Xuyên bao biện:

Giải Băng lắc đầu, lấy điện thoại hỏi Lý Hàng ở gần đã tới hiện trường, xe đi qua hai con phố, khóe mắt Giải Băng thấy chiếc xe hàng lớn xiêu xiêu vẹo vẹo phóng tới, hô: “ Cẩn thận ...”

“ Mẹ nó.”

Triệu Ngang Xuyên chỉ kịp chửi một tiếng, chiếc xe hàng lao qua giải phân cách, mang theo khí thế không gì cản nổi hướng về phía xe bọn họ.

Uỳnh! ... Đầu đuôi va chạm, thân xe lõm vào, lăn vài vòng, linh kiện văng khắp nơi.

5 phút sau, trung đội CSGT hỏa tốc tới hiện trường, dập lửa, ứng cứu, hai người trong xe kẹt lại ở xe móp mép, lái xe đã chết, người ghế phụ lái đầm đìa máu ...

Khi đưa người bị thương lên xe cấp cứu mới phát hiện thân phận của họ, tức thì hoảng hốt báo lên trên.

Sự cố xảy ra lúc 19 giờ 58 phút.

Miêu tả: Xe hàng lao qua giải phân cách, đâm vào xe BMW, cự ly phanh xe, 31,7 mét.

Lái xe hàng bỏ trốn, Triệu Ngang Xuyên tử vong, Giải Băng trọng thương cấp cứu.

Khi những dòng chữ báo cáo này xuất hiện trong tay Lý Kiệt, mặt hắn hết sức âm u: “ Đây không phải là sự cố.”

“ Tôi biết.” Thiệu Vạn Qua đóng báo cáo lại, mắt mở to tràn ngập phẫn nộ, lại có người dám ngang nhiên ra tay với cảnh sát như thế:

Ánh nến mờ ảo mang phong tình dị vực, tủ rượu đủ loại, bàn ăn trải tua vàng, dao dĩa va chạm, người nước ngoài thành đôi thành cặp hoặc đàm thoại, hẳng thả mình trong âm nhạc du dương thương thức bữa tối.

Qua Chiến Kỳ say đắm nhìn An Gia Lộ trong bộ váy trắng như cô bé chưa hiểu chuyện đời, đang thấy mới mẻ quan sát xung quanh, hắn cũng rất hiếu kỳ với cô cảnh sát này, tưởng tượng ra cảnh đưa cô lên giường, khi đó khoái cảm chinh phục lớn tới mức nào.

“ An An, em thích chỗ này chứ?”

“ Cũng được.” An Gia Lộ gật đầu, nghiêm khắc mà nói trong tất cả nam nhân cô từng gặp thì đây là người ưu tú nhất, lịch sự điềm đạm, sự kiện trì của hắn dần dần khiến cô phải thay đổi cái nhìn:

Quan trọng nhất là hắn chinh phục cha mẹ cô, bọn họ hết lòng tác hợp cho hai người.

“ Em không hiểu đồ ăn Tây lắm, quen ăn mỳ rồi, món khác cứ thấy là lạ.” An Gia Lộ làm mặt quỷ, đáng yêu:

“ Cũng phải, anh nhìn ra, em rất truyền thống.” Qua Chiến Kỳ dùng dao dĩa rất thuần thục, nhìn đã thấy mỹ cảm:

“ Còn anh chẳng truyền thống gì cả, theo đuổi một cô gái có cần lấy lòng cha mẹ người ta như thế không? Đó là phong cách của thương nhân à?” An Gia Lộ rất kiêu ngạo, một chàng trai như Qua Chiến Kỳ bao nuôi minh tinh hàng đầu cũng không thành vấn đề mà lại một mực theo đuôi cô:

Bình Luận (0)
Comment