Qua Chiến Kỳ đặt dao dĩa xuống, lau miệng rồi trả lời: “ Đó là ưu điểm của thương nhân, làm gì cũng tính toán chặt chẽ, càng chặt chẽ lại càng thiếu đi kích thích. Có phải trong mắt em, banh buồn chán lắm không?”
An Gia Lộ thừa nhận: “ Đúng là có một chút, những thứ anh nói, em không hiểu mấy, anh rất ưu tú, nhưng em nói thật, em chưa từng nghĩ tới cuộc sống làm vợ một phú ông ... cảm giác rất cô độc buồn chán.”
“ Vậy em muốn cuộc sống thế nào?” Qua Chiến Kỳ rót thêm rượu cho cô:
“ Em ...” An Gia Lộ nghĩ tới lý tưởng thời đi học đã xa dần, cuộc sống bình đạm đều đặn đang mài mòn tinh thần của cô, mấy năm qua đơn thuần là tồn tại, chẳng còn mấy thứ khiến cô hứng thú nữa, ánh mắt hoang mang: “ Em không biết.”
“ Kỳ thực anh cũng vậy, từ huyện thành nhỏ lên đô thị lớn, bao năm không xu dính túi, khi đó luôn mơ một ngày giàu lên, khi giàu lên rồi quay đầu nhìn lại, thấy mình mất đi quá nhiều ... Nếu có một điều ước, anh ước làm lại từ đầu ...” Qua Chiến Kỳ giọng thâm trầm u uất:
“ Hình như em cũng thế.” An Gia Lộ bị ánh mắt của hắn làm xúc động, bất giác tìm thấy sự đồng cảm của hai người: “ Nếu có thể quay lại, vài năm thôi, mọi chuyện nhất định rất khác, em sẽ mạnh mẽ hơn … tiếc là không quay lại được nữa.”
Khoảng cách như gần như xa của hai người kéo gần hơn rất nhiều, Qua Chiến Kỳ thêm vài phần tự tin, quả nhiên ở hoàn cảnh xa lạ, làm nữ nhân cảm thấy yếu đuối hơn, cộng thêm đề tài thích hợp, một chút đồng cảm, nam nhân bấc giác trở thành đáng tin cậy.
Qua Chiến Kỳ còn đang tính toán xem hôm nay có nên quyết đoán tiến thêm một bước khiến ván đóng thuyền không thì có tiếng di động vang lên, hắn khách khí nhắc An Gia Lộ.
An Gia Lộ nhận ra là máy của mình, nhìn số đã lâu không liên lạc, cô tò mò: “ Nhị Đông, sao lại nhớ gọi điện cho ... Cái, cái gì?”
Di động rơi thẳng xuống bàn, An Gia Lộ thần thỡ giây lát rồi quay đầu chạy.
“ An An, chuyện gì thế ... Di động của em? ... Đợi đã, anh đưa em đi.” Qua Chiến Kỳ nhặt di động của An Gia Lộ, vội vàng thanh toán tiền đuổi theo, ra tới ngoài thấy cô ngồi bên đường khóc nức nở: “ Sao thế, rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Anh, anh ấy bị tai nạn xe. ... Sắp ... Sắp ..”
“ Ai?”
Qua Chiến Kỳ hỏi, An Gia Lộ cứ khóc mãi không nói được câu nào, hắn nhanh chí gọi điện lại vào số vừa rồi, sau đó dìu An Gia Lộ lên xe tới bệnh viện cảnh sát.
“ Sao rồi?” Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt vừa tới nơi, hỏi vội:
Ngoài hành lang có bảy tám đội viên đội hai, không ai trả lời, chỉ chỉ phòng phẫu thuật im lặng, lặng lẽ đợi dao phẫu thuật của bác sĩ quyết định vận mệnh.
“ Sao rồi?” Chủ nhiệm Ngô của văn phòng cục công an thành phố tới nơi, cũng câu đó:
Tất cả trầm mặc.
Có tiếng khóc thút thít, là Chu Văn Quyên, hai mắt đỏ hoe, cố gắng ôm lấy miệng ngăn cản tiếng khóc, sợ ảnh hưởng tới bên trong.
Xe cảnh sát nối nhau vào bệnh viện, người mỗi lúc một đông, không khí càng lúc càng im ắng.
“ Đội hai tập hợp.” Thiệu Vạn Qua bất ngờ quát lên với đội ngũ ngày trước:
Như phản xạ điều kiện, tất cả nhanh chóng thành hàng, dù nước mắt vẫn rơi.
“ Đội trưởng của mọi người trên đường tới hiện trường thì xảy ra chuyện, lái xe gây tai nạn đã bỏ trốn, nếu đội trưởng Giải biết đội viên của mình chỉ biết đứng khóc lóc, cậu ấy sẽ thấy sỉ nhục.”
Toàn thể đội viên ưỡn thẳng lưng, nuốt nước mắt vào trong.
“ Nghe lệnh, toàn bộ tham gia truy bắt, lệnh của tôi là bất chấp mọi giá phải bắt được kẻ thủ ác ... Xuất phát.”
Khi An Gia Lộ tới nơi thì người đại đội hai tràn từ trong lầu ra, ai nấy lên xe của mình phóng đi, cô như người ngoài cuộc, không ai nói với cô một lời, dù là bạn học, bạn bè vẻn vẹn chỉ nhìn một cái rồi đi.
Qua Chiến Kỳ đỡ An Gia Lộ trong vòng tay cảm giác được cô đang run lên, an ủi: “ Em ngồi xuống nghỉ đã.”
“ Không, không .. Em muốn thấy anh ấy.” An Gia Lộ hồn siêu phách lạc nói:
“ Đừng quá lo, sức khỏe quan trọng ...”
An Gia Lộ nước mắt như suối: “ Xin lỗi, xin lỗi ... Em biết anh vẫn luôn chờ đợi ... Vì sao anh không nói .. Có lẽ em không có cơ hội nữa rồi ... Xin lỗi ...”
Chớp mắt trái tim Qua Chiến Kỳ đóng băng, tích tắc hắn hiểu ra người kia là ai.
Rời thang máy, nhìn thấy người chi đội, người của cục, cha mẹ của Giải Băng nắm chặt tay nhau, An Gia Lộ vốn còn ôm chút hi vọng có chuyện nhầm lẫn, hoặc tình hình không nghiêm trọng như thế, nhưng tuyệt vọng rồi, thấy trời đất xoay vần, ngất xỉu.
“ An An …” Qua Chiến Kỳ gọi một tiếng khiến xung quanh đều quay đầu nhìn, cha mẹ Giải Băng cũng nhận ra, song lúc này họ chỉ quan tâm tới một điều mà thôi:
“ Giao cho tôi .. Anh là ...” Trong đội ngũ rất nhiều người biết tình cảm của hai người, Lý Kiệt đỡ lấy An Gia Lộ, Thiệu Vạn Qua gọi y tá:
Qua Chiến Kỳ lặng lẽ nói: “ Bạn thường thôi, tiện đường đưa cô ấy tới.”
“ Cám ơn anh.” Lý Kiệt giao An Gia Lộ cho y tá, cám tạ:
“ Không cần khách khí.” Qua Chiến Kỳ đột nhiên mất hết tất cả hứng thú, hắn trả lại di động của An Gia Lộ rồi cáo từ.
Từ nơi lãng mạn tới hoàn cảnh âm u, khắp nơi bóng áo trắng và cảnh sát, Qua Chiến Kỳ chỉ muốn đi thật nhanh, dọc đường gặp mấy trạm giác, kiểm tra một lúc rồi cho đi.
Tâm sự trùng trùng vào tiểu khu, đỗ xe, cố nén hoài nghi trong lòng xuống, vào thang máy, khi tới cửa nhà thì thấy Ân Dung đứng đợi một bên từ bao giờ, tim vọt tận cổ: “ Cô tới đây làm gì?”
“ Tôi đợi anh mất hừng trở về, xem ra tôi đoán không sai.” Ân Dung theo hắn vào nhà, dựa vào bên cửa nói:
“ Ngược lại, tâm tình tôi chưa bao giờ tốt như thế.” Qua Chiến Kỳ đã che đậy đi hết cảm xúc không tốt, nở nụ cười tự tin đã rèn luyện với vô số nhà đầu tư:
“ Vậy à? Không nhìn ra đấy, vậy vì sao không đưa cô cảnh sát kia về.”
Lúc này Qua Chiến Kỳ mới để ý Ân Dung mặc chiếc váy đỏ bốc lửa, cổ áo chữ V khoét rất sâu, thấp thoáng khoe ra bầu ngực mơn mởn: “ Thời cơ và điều kiện chưa chín muồi, quan trọng là không có thời gian... Nếu không đừng nói cảnh sát, dù là nữ thần cũng bị tôi chinh phục.”
“ Rất lâu rồi tôi bị một nam nhân lừa, cũng mù quáng tự tin, tự lừa mình lừa người, giống hiện giờ, bao năm rồi hình như không đổi.” Ân Dung mắt như có lửa:
“ Không mù quáng đâu ra mục đích, không lừa mình sao lừa được người ... Hiện giờ cô còn thấy tôi lừa cô sao?” Trong mắt Qua Chiến Kỳ không còn u uất, mà cực độ tự tin như đứng trên đỉnh cao quyền lực:
“ Tôi chuẩn bị đi đây, rạng sáng bay, nếu tranh thủ thời gian hình như làm rất nhiều việc đấy .... Chứng minh anh còn hứng thú với tôi đi, ở mặt này anh không lừa được tôi.”
Ân Dung vừa nói vừa cởi váy, bên trong không có áo lót, chỉ có chiếc quần lót nhỏ xíu màu hồng phấn, cô búi mái tóc dài lên khoe chiếc cổ thanh tú, nhìn Qua Chiến Kỳ thở nặng dần, vô cùng hài lòng:
Qua Chiến Kỳ đi nhanh tới, ôm lấy Ân Dung hôn ngấu nghiến, thô bạo tới mức làm cô rên lên kêu đau, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng rên của An Gia Lộ, dục vọng bốc lên ngùn ngụt, ấn Ân Dung vào tường, tụt quần cô xuống, tiền vào ... Phấn khích kịch liệt, Ân Dung quằn quại đau đớn, đồng thời khoái cảm vô cùng, chỉ là không biết mình bị coi thành nữ nhân khác ...