Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 989 - Q8 - Chương 135: Một Đêm Kinh Hoàng. (1)

Q8 - Chương 135: Một đêm kinh hoàng. (1) Q8 - Chương 135: Một đêm kinh hoàng. (1)

".... Phong tỏa tin tức, phong tỏa tất cả mọi tin tức, không cho lọt một chữ về vụ nổ súng ở đường Hoài Hóa."

Cảnh sát mạng nhận được mệnh lệnh từ trung tâm chí uy ứng phó khẩn cấp, tức thì toàn bộ nhân viên dù nghỉ ngơi cũng bị huy động.

Bệnh viện số ba, hết nhóm cảnh sát này tới nhóm cảnh sát khác tới, từ cửa tới phòng cấp cứu đều bị phong tỏa, đưa người bị thương tới đều là pháp y, ba người bị thương, tới bệnh viện thì một vào nhà xác, cả nhà xác cũng có bốn cảnh sát canh giữ nghiêm ngặt.

Người đầu tiên qua cơn nguy kịch đã có năm cảnh sát thường phục đợi ở phòng cấp cứu, đây là tên bị thương ở chân, nhẹ nhất, pháp y kiểm tra rồi, là súng K92 quân dụng, còn đám người này dùng súng K54 nhái.

Hắn bị đánh thức, Lý Nhị Đông đứng trước giường, mặt lạnh tanh: “ Nói đi, đừng để tao tốn công với thứ rác rưởi như mày.”

Nghi phạm không nói gì.

“ Đừng ngoan cố, bọn mày có 5 người, chết hai rồi, chạy hai, mày may mắn đấy, nếu rút cảnh giới, mày không qua được đêm nay đâu.”

Lý Hàng nghiến răng dọa, thế giới ngầm chỉ tin một loại người biết giữ miệng, người chết.

“ Á... “ Nghi phạm vừa kêu đau thì bị nhét giẻ vào mồm:

Lý Nhị Đông ấn vào vết thương của hắn, máu nhuộm đỏ băng gạc: “ Chết mới có thể thoát tội, sống thì phải chịu tội ... Tên mày là gì?”

Còn hai kẻ vong mệnh có súng ngoài kia, tình hình khẩn cấp, Lý Hàng không ngăn cản: “ Nói đi, không ai biết mày còn sống đâu, nên mày chết cũng chẳng ai biết, không nói tên này, ít nhất nói vài thằng đồng bọn xem, tên bỏ trốn là ai?”

Nghi phạm đau tới môi run rẩy: “ Vương Thái Bảo ... Có người thuê chúng tôi bắt cóc, chưa ra tay đã xảy ra chuyện ...”

Toàn bộ di động của nhân viên truy bắt, máy tính của nhân viên trung tâm thông tin xuất hiện một tin tức.

" Kẻ bỏ trốn: Lưu Cương, Vương Thái Bảo"

Khi cơ cấu bạo lực tăng tốc, hiệu suất kinh người, rất nhanh thân phận của chúng lộ diện.

Lưu Cương, 31 tuổi, tiền án gây thương tích, tới từ Cáp Nhĩ Tân, đang bỏ trốn.

Vương Thái Bảo, 35 tuổi, tiền án gây thương tích, tới từ Cát Lâm, đang bỏ trốn.

Đã chết Mã Phương Quân cũng đầy tiền án, lại còn đang bỏ trốn vì tội giết người.

23 giờ, một manh mối trọng đại xuất hiện, bên trong di động của Mã Phương Quân có nhiều lần liên lạc với chiếc di động ở Đại Nguyên, không ngờ chưa tắt máy, khi dựa theo định vị bắt người, tất cả trố mắt, không ngờ là giám đốc cty địa ốc Thụy Tường, Trần Thụy Tường.

Rất nhanh trung tâm tin tức tra ra, Mã Phương Quân vào mùng 5 tháng này xuất hiện ở Bình Độ, rất giống nghi phạm mà cảnh sát Bình Độ đang tìm, nói cách khác vụ án gây thương tích ở Bình Độ và vụ án hôm nay ở Đại Nguyên có liên quan.

“ ... Năm tên do Mã Phương Quân cầm đầu hôm kia tới thành phố chúng ta, bọn chúng được một kẻ có tên là Lão Diêu thuê, tới bắt cóc kẻ thù, nhưng không có có tung tích cụ thể. Cho nên chúng theo dõi con gái của mục tiêu, Biện Tiểu Mễ để ra tay ... Không biết làm sao, đối phương tìm tới chúng trước ...”

“ 19 giờ tối nay, chúng gặp nhau ở quán ăn đường Hoài Hóa, hai bên gặp nhau, phát sinh va chạm ... Đây là báo cáo kiểm nghiệm hiện trường, khi đó 5 người kia uống hết một chai Cao Lương Bạch, đối phương nổ súng vào lưng Mã Phương Quân, sau đó bắn Đổng Thành Huy, Kiều Nhân Kiệt ở hai bên, người chưa trúng đạn lật bàn bắn trả .... Hai bên tổng cộng bắn 27 phát súng .... Vương Thái Bảo, Lưu Cương nhảy cửa sổ lại nổ súng giữ đường gây hỗn loạn, thành công chặn người truy sát ...” Tôn Thiên Minh giới thiệu vắt tắt tình hình:

Một chọi năm, thắng ở yếu tố bất ngờ, loại người này ở chỗ nào cũng là bom nổ chậm, vậy mà hôm nay xuất hiện cả một đám.

“ Loại chuyện này sao có thể để lộ được?” Hứa Bình Thu hỏi, từ xa tới mật mưu bắt cóc, chưa làm gì bản thân đã bị thua thiệt:

“ Hẳn là mục tiêu sớm biết đối phương ra tay từ đâu, cho nên lộ diện một cái là bị tập kích.” Thiệu Vạn Qua suy đoán:

“ Còn có ẩn tình à?” Hứa Bình Thu nhíu mày:

Thiệu Vạn Qua đưa ông một báo cáo nhắc: “ Ở trang thứ hai ạ.”

Báo cáo kiểm nghiệm hiện trường, trang hai là danh sách vật phẩm bỏ lại, kiểm tra di động, không ngờ tìm tới Trần Thụy Tường, Hứa Bình Thu kinh ngạc: “ Chẳng lẽ đám người này còn liên quan tới vụ án ở Bình Độ?”

“ Đúng ạ, vừa mới đối chiếu, Mã Phương Quân rất giống với hình ảnh camera giao thông phía Bình Độ cung cấp, đã có người mang ảnh tới cho Tất Phúc Sinh xác nhận, chắc là không sai.”

Thiệu Vạn Qua cẩn thận nói: “ Chúng tôi đã triệu tập Trần Thụy Tường, chưa kịp báo cáo lên trên.”

“ Báo cáo cái gì? Tình hình khẩn cấp, kẻ nào có dính líu khống chế hết.” Hứa Bình Thu quét mắt qua tổ chuyên án chi đội vội vã thành lập: “ Tổ trưởng tổ chuyên án viết tên tôi vào, xem kẻ nào dám ra mặt nói đỡ ... Vạn Qua, cậu lại đây.”

Cấp trên nổi giận rồi, án mạng, nổ súng, đều là vùng cấm, là giới hạn cuối cùng, đã có kẻ vượt qua giới hạn đó.

Hứa Bình Thu đi ngoài hành lang, hỏi: “ Thế nào rồi?”

“ Ngang Xuyên không qua được.” Thiệu Vạn Qua biết hỏi điều gì, mỗi một chữ phát ra mà lòng nghẹn lại: “ Giải Băng qua được hiểm nghèo, hiện đang phẫu thuật cắt tay, cậu ấy bị kẹt trong xe, thương nghiêm trọng, một cái chân cũng hỏng rồi.”

“ Có đúng là sự cố không?

“ Hẳn không phải, là cố ý, xe hàng vượt qua dải phân cách tới hơn 30 mét.”

“ Tra tới cùng, bất kể tra ra ai cũng phải khiến chúng trả bằng máu.” Hứa Bình Thu giọng hết sức u ám, còn nhấn mạnh: “ Nếu cậu thấy không ra tay được thì để tôi làm.”

“ Không cần ạ, chuyện này tôi chuyên nghiệp hơn.” Thiệu Vạn Qua giọng rất bình tĩnh, hắn luôn coi trọng Giải Băng, chàng trai ấy còn trẻ thế, tương lai rộng mở hứa hẹn thế, vậy mà hết rồi, kết cục này tệ hơn cả cái chết:

Hứa Bình Thu lên xe tới bệnh viện, đối diện với hai người cha mẹ thương tâm, Thiệu Vạn Qua đợi ở cửa, đợi không lâu có xe đón hắn, lái thẳng tới nơi chiêu đãi của chi đội, hắn đi đầu, theo sau là ba cảnh sát thường phục, kẹp một người vùng vẫy đi vào hậu viện.

Đây là nơi tra hỏi phi bình thường, mở nhà chiêu đãi là gia quyến của chi đội, rất kín đáo, không có giám thị, thậm chí còn được kỷ ủy trưng dụng. Người mang tới, lột khăn chùm đầu, hắn kinh hoàng nói: “ Mấy anh là cảnh sát phải không? Có gì nói tử tế.”

Người ngồi giữa tướng mạo hung ác, to như gấu xám, không thua kém hắn đứng, hết sức kinh khiếp, người đó vỗ giấy tờ trước mặt hắn: “ Tôi là Thiệu Vạn Qua chi đội trưởng hình sự, 2 lần trúng đạn, 4 lần bị đâm, còn bị đánh không biết bao lần, ông chủ Trần, tôi là kẻ thô lỗ, nếu có chỗ nào không phải, xin đừng hận.”

Tức là nói với đối phương, cho dù báo thù cũng vô ích, hai mắt Thiệu Vạn Qua nhìn chằm chằm Trần Thụy Tường như nhìn kẻ thù làm hắn run rẩy: “ Các anh làm thế là phạm pháp, tôi là thương nhân chính đáng, tôi không làm gì hết.”

“ Người bình thường đều mở màn như thế, nếu sau 48 tiếng, anh vẫn nói thế, tôi sẽ thả anh ... Không có thời gian đâu, bắt đầu đi.” Thiệu Vạn Qua đứng dậy rời không:

“ Khoan, khoan ... Lãnh đạo nương tay, tôi khai ...” Trần Thụy Tường cuống lên:

“ Tôi còn chưa hỏi, anh khai cái gì?”

“ Anh hỏi gì tôi khai nấy.”

“ Phối hợp như thế chắc là thương nhân bình thường rồi ... Mời ngồi.” Thiệu Vạn Qua ra hiệu thả người:

Mấy hình cảnh cười âm hiểm, kéo cho hắn cái ghế.

“ Vừa nổ ra vụ đấu súng, cho tôi biết, anh biết lai lịch của họ không? Sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh đâu, đừng làm tôi thất vọng.”

Trần Thụy Tường do dự một lúc nói: “ Biết.”

“ Tôi hỏi anh, chuyện lớn như thế chúng tới Đại Nguyên không thể không kiếm chỗ ẩn thân, nhất định anh cũng biết, anh biết hai kẻ bỏ trốn, chúng trốn đâu, biết không?”

“ Biết.”

Cảnh sát bị tin tức này làm sững sờ, câu trả lời ngoài mong đợi.

Bình Luận (0)
Comment