Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 990 - Q8 - Chương 136: Một Đêm Kinh Hoàng. (2)

Q8 - Chương 136: Một đêm kinh hoàng. (2) Q8 - Chương 136: Một đêm kinh hoàng. (2)

Ngõ số 2 đường Nghênh Tân, một bóng đen thập thò ở góc tường, nhìn chốt chặn đằng xa, rụt lại như bị bỏng, cảnh sát trang bị súng đạn là ác mộng với tội phạm, dù kẻ hung dữ nhất cũng không dám đâm đầu vào họng súng.

Hắn men theo đường cũ quay về, vào tiều khu, đường bừa bộn toàn rác, đại bộ phận là nhà cho thuê.

“ Sao rồi? “ Vương Thái Bảo thấp thỏm hỏi:

“ Khắp nơi toàn cảnh sát, không đi được.” Lưu Cương vừa về phòng lắc đầu:

Hai người còn chưa hoàn hồn, xưa nay luôn là họ tập kích người khác, chưa bao giờ nghĩ chuyện này lại xảy ra với mình.

Vương Thái Bảo cầm súng gõ lên đầu: “ Làm sao đây, trời sáng càng không có cơ hội đi nữa.”

“ Có khi trời sáng đông người dễ trà trộn.” Lưu Cương ôm tâm lý cầu may:

“ Đồ ngu, ba người họ chỉ cần một người rơi vào tay cảnh sát chẳng bao lâu chúng đào cả họ chúng ta ra.” Vương Thái Bảo gõ đầu Lưu Cương:

Lưu Cương hết hồn ôm đâu: “ Bảo ca nhẹ chút, cướp cò thì sao?”

Vương Thái Bảo đi qua đi lại như thú trong lồng, đột nhiên khựng người, đây là chỗ tay trong an bài, nếu có người sa lưới thì chỗ này không an toàn nữa: “ Không xong, chỗ này bị phát hiện mất, đi thôi.”

Hai người rón rén xuống lầu, không ngờ vừa ra ngoài nghe thấy tiếng xe, sợ hãi men góc tường lom khom mà đi, may quá, là người thuê trọ.

Tiếp tục di chuyển, lại có xe tới, Lưu Cương vèo một cái chui vào đống rác, Vương Thái Bảo tức giận mắng khẽ: “ Thằng chó cứ trốn ở đó đi, tao đi một mình.”

Hắn rón rén đợi xe đi qua, nhìn thấy hai chiếc việt dã, bên trên lố nhố mấy người, dừng lại một cái xông lên lầu, Vương Thái Bảo sợ cứng người, leo tường bò ra ngoài ...

Trong bóng tối tầng 2, Lý Nhị Đông dùng máy quét hồng ngoại kiểm tra, trong phạm vi 10 mét không có ai.

“ Soát.” Lý Hàng quát, hai người cao lớn xô cửa, súng cùng đèn pin chiến thuật chiếu tứ tung:

“ Trống!”

“ Chỗ này cũng không có ai.”

“ Báo cáo chi đội trưởng, không tìm thấy mục tiêu ...”

Chu Văn Quyên ngồi trong xe nghe báo cáo trong bộ đàm, chỉ có thất vọng và thất vọng, đại đội hai hôm nay tổng đổng viên, cả pháp y cũng lên đường, không ai biết phải làm sao, lòng vẫn đau đớn, một đồng đội đã ra đi, còn đi theo cách thê thảm nhất. Người còn lại thoát nạn rồi, nhưng sống không bằng chết, sáng nay tới chỗ làm mọi người còn chào hỏi cười nói với nhau, thoắt cái, tựa như cơn ác mộng.

Cô ngồi ngây ra một lúc hạ cửa sổ xuống, không khí quá ngột ngạt, nước mắt lặng lẽ rơi, nhớ lại lời chi đội trưởng nói, giờ không phải lúc khóc, cố kìm nén nước mắt soi gương chỉnh lại dung mạo, đột nhiên thấy bóng đen lướt qua, cô quay đầu theo thói quen quát: “ Đứng lại.”

Đoàng! Trả lời là tiếng súng, lửa tóe lên trên thân xe.

“ Thằng khốn.” Chu Văn Quyên lửa giận ngùn ngụt, mở cửa xe cầm viên gạch đuôi theo:

“ Mẹ nó, nhanh nhanh ...”

Trên cầu thang bước chân hỗn loạn, trong bộ đàm truyền ra giọng nói: “ Có tiếng súng ... Ngõ số 2 đường Nghênh Tân ....”

Tiếng súng phá vỡ màn đêm, bộ chỉ huy điều phối các lực lượng hỏa tốc tới khu vực xảy ra sự cố chi viện.

Gần nghi phạm nhất hiện giờ là Chu Văn Quyên, cô không nghe thấy tiếng đội viên đang gọi cô về, cảnh báo nguy hiểm ... Cô chạy, chạy hết sức, tay nắm chặt viên gạch, hận không thể đập chết tên khốn đó ...

“ Mau ... Bám theo ...” Hùng Kiếm Phi thở hồng hộc, hắn chạy không bằng Chu Văn Quyên, cô nương nông thôn đó luyện ra đôi chân thép, lần trước đoạt giải ở hội thao cảnh sát tỉnh:

Tạch tạch tạch, tiếng tiểu liên bắn cảnh cáo.

Đoàng! Súng bắn trả, Chu Văn Quyên thấy mặt đau nhói, cô không dừng, bám sát nghi phạm bỏ trốn, mím chặt cánh môi trắng bệch, từng vì mỗi ngày chạy chục km tiết kiệm tiền sinh hoạt, người nhỏ bé ở thế giới này, chỉ có liều mạng mới sống được.

Hôm nay cô không vì sinh tồn mà vì đồng đội đã vĩnh viễn nằm xuống.

Đoàng! Lại một tiếng súng nữa vang lên, cô từng sợ súng, lúc này đây bao phủ bới lửa giận, không còn sợ nữa.

Đoàng! Vương Thái Bảo quay đầu bắn lần nữa, gần rồi, hắn nhìn ra là nữ nhân tay cầm viên gạch, hắn sắp chạy không nổi, hai phát súng liên tiếp mà không cản được dù chỉ một chút, nữ nhân đó lao tới như dã thú, hắn bóp cò liên hồi ... Hết đạn rồi.

“ Aaaaaaaaaaaaaaaa....”

Chu Văn Quyên nhè đầu nghi phạm mà đập, nghi phạm sợ vỡ mật, ôm lấy đầu la hét, cầu xin, lăn lộn xin tha mạng ..

Đồng đội đuổi tới cũng thất kinh, nghi phạm cầm súng làm bộ chỉ huy cuống cuồng điều động cả đặc cảnh ứng phó bị một cô gái gày gò cưỡi lên người, cầm gạch đập túi bụi, chỉ biết cầu xin tha mạng.

Lý Hàng vội kéo Chu Văn Quyên ra, không ngờ bị ăn đập, phải mất mấy người mới giúp cô trấn định lại, nước mắt ròng ròng, lại đá tên thổ phỉ một phát.

Nghi phạm bị đânhs tới toàn thân thương tích, Hùng Kiếm Phi tóm cổ xốc lên: “ Tên còn lại đâu?”

“ Nấp trong đống rác.” Nghi phạm thều thào, hắn đã quá sợ hãi rồi, không tí tinh thần phản kháng nào nữa:

“ Văn Quyên, bạn làm sao thế ...” Lý Nhị Đông thấy Chu Văn Quyên mặt trắng bệch vừa hỏi một câu thì ngã xuống, chiếu đèn pin vào, chỉ thấy máu đầm đìa, phát hoảng la lên: “ Mau, mau đưa tới bệnh viện.”

“ Đặt lên lưng tôi.” Hùng Kiếm Phi ngồi xuống, hai đồng đội đặt Chu Văn Quyên lên lưng hắn:

“ Mau .. Mau ...”

Mấy người bảo vệ Chu Văn Quyên chạy về xe gần nhất, trong tiếng bước chân nặng nề, tiếng thở hồng hộc, liên tục có tiếng đồng đội gọi tên nói chuyện với cô, Chu Văn Quyên người nhũn dần, mất ý thức ...

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy Giải Băng hôn mê trên giường, cha mẹ, người thân hắn lặng lẽ rơi nước mắt.

Khi nhìn thấy báo cáo cắt chi, mất một chân một tay, Hứa Bình Thu đau đớn khép mắt lại, mặc dù biết đây là kết quả tốt nhất, nhưng cũng là cả đời ngồi xe lăn, thành phế nhân.

“ Văn phòng bố trí công đoàn, chia nhau tới chăm sóc Giải Băng.”

“ Còn cả gia đình Triệu Ngang Xuyên, làm tốt công tác phủ tuất.”

“ Thông báo với chính ủy Vạn, tổng đội trưởng Miêu, phó cục Trần, trời sáng tới họp mặt, đại đội hai là lá cờ đầu của hình cảnh, không thể đổ.”

Chủ nhiệm Ngô nhận một loạt mệnh lệnh rời đi.

Hứa Bình Thu mặt đầy bi thương nhưng không có giọt nước mắt nào, ông hoài nghi phải chăng mình đúng là trái tim sắt đá như vợ nỏi, thong thả xuống lầu, nhìn thấy liên lạc viên của văn phòng cục quát: “ Cái gì ... Các anh có phải nam nhân không .. Sao để nữ nhân chặn súng ...”

“ Chuyện gì thế?”

“ Khi truy bắt Vương Thái Bảo, lại một người nữa của đại đội hai ngã xuống, đưa tới bệnh viện.” Liên lạc viên báo cáo: “ Là nữ cảnh sát.”

“ Chu Văn Quyên.”

“ Vâng, cô ấy không mang súng, nhặt viên gạch truy đuổi hơn 3km, đánh bị thương nghi phạm.”

Hứa Bình Thu cảm thấy rõ ràng từng hồi tim đập dữ dội, sao quên được cô gái quật cường đêm đông giá lạnh không có găng tay phải nhúng tay vào chậu nước lạnh buốt, cô gái nông thôn vì tiết kiệm tiền mà chạy bộ đi làm ...

Không về cục nghe báo cáo tiến triển vụ án nữa, Hứa Bình Thu lệnh tới bệnh viện Công Nhân, trên đường đi chủ nhiệm Ngô đã tìm hiểu được tình huống, Chu Văn Quyên ở lại trên xe giữ liên lạc, vô tình phát hiện nghi phạm, lập tức truy đuổi.

Dùng một viên gạch đánh nghi phạm cầm súng bị thương? Chủ nhiệm Ngô không dám tin.

Xe đi thật nhanh, hôm nay mấy lần tới bệnh viện rồi, tới nơi không cần hỏi, khắp nơi là ánh đèn xe cảnh sát.

Vội vã lên lầu, hai bên hành lang là đám cảnh sát đội mũ sắt, vừa cởi áo chống đạn, như gà rớt nước, ai có thể trách bọn họ, suốt từ tối tới ra, tin xấu liên tục đổ tới như ác mộng không dứt.

Bình Luận (0)
Comment