“ Nghiêm.” Hứa Bình Thu dồn sắc quát:
Toàn thể đội viên đội hai máy móc đứng dậy sát tường.
“ Ngẩng đầu, ưỡn ngực.” Hứa Bình Thu nhìn mười mấy đôi mắt đỏ như máu, ông giơ tay kính lễ: “ Nói với các cậu tin tốt, đội trưởng của các cậu đã cứu được rồi, nhưng cũng là tin xấu, cậu ấy không thể cùng các cậu xung phong tuyến đầu được nữa. Tôi biết các cậu hận không thể bắn chết thứ khốn kiếp đó ... Tôi cũng thế thôi, tôi chỉ muốn tận tay đưa chúng xuống địa ngục.”
Ông ta lặng lẽ chỉnh lại y phục, vũ khí cho từng đội viên, lau nước mắt cho họ.
“ Nhưng chúng ta là cảnh sát, chính nghĩa và báo thù giống chấp pháp và phạm pháp, đừng mang gánh nặng tâm lý vì đồng đội bị thương, hi sinh, vì dù là ai gặp tình huống đó, các cậu cũng sẽ làm thế. Đừng thù hận, thù hận che mờ đôi mắt chúng ta, phán đoán sẽ sai lầm ... Lấy tinh thần, còn một tên sát thủ chưa hiện thân, cả tai nạn của đội trưởng các cậu cũng có thể là cố ý, chuyện các cậu phải làm còn nhiều ...”
Tin tức làm đám hình cảnh chấn kinh.
“ Lý Hàng!”
“ Có.” Lý Hàng bước lên một bước:
“ Giờ tôi bổ nhiệm cậu tiếp nhận toàn bộ chức vụ đội trưởng đại đội 2, lập tức có hiệu lực.” Hứa Bình Thu trang trọng nói:
Đề bạt bất ngờ là Lý Hàng có chút hoảng hốt song vẫn ưỡn ngực: “ Vâng.”
“ Bố trí tốt chuyện nơi này, nhanh chóng đưa đội ngũ về nghỉ ngơi, hậu phương đang tìm kiếm tên sát thủ, đừng để khi có tin mệt mỏi không ra chiến trường được.”
“ Vâng.”
Hứa Bình Thu quát:” Nói to lên.”
Lý Hàng khép chân kính lễ:” Vâng!”
Bình ổn vượt qua được tâm thái tức giận, day dứt, thù hận, tinh thần sa sút dần quét sạch, cả đội đứng thẳng lưng, nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Không bao lâu sau một nữ bác sĩ đi ra, tươi cười nói:” Phẫu thuật rất thành công, tố chất sức khỏe của cô ấy rất tốt ...”
Giường bệnh được đẩy ra, bác sĩ lại mắng:” Sau này đừng mang súng vào bệnh viện, làm mấy cô y tá của chúng tôi chạy hết.”
Cả đám nam nhân vây quanh giường bệnh, người đẩy giường, người nắm tay Chu Văn Quyên, cô đã tỉnh, còn rất yếu, gượng cười với mọi người trấn an, nhìn thấy cả Hứa Bình Thu kính lễ với mình, từ từ được đưa vào phòng bệnh.
Hứa Bình Thu thở phào, gọi chủ nhiệm Ngô tới chi đội, còn rất nhiều việc phải làm.
2 giờ 30 phút sáng, phòng giam chi đội.
Đây là gian phòng có quy cách cao nhất, có bàn ghế có máy uống nước, Trần Thụy Tường được đưa từ phòng tối tới đây, vì phối hợp nên đãi ngộ được nâng cao.
Khuôn mặt nhìn không ra mừng giận của vị chi đội trưởng kia lại xuất hiện, Trần Thụy Tường che miệng ngáp liên hồi, như mệt mỏi lắm.
“ Tạm thời không thể nghỉ ngơi, anh không ý kiến gì chứ?” Thiệu Vạn Qua khách khí nói:
“ Không có, anh nói sao là vậy, đã bắt được chưa?” Trần Thụy Tường thật thà hỏi:
“ Anh hi vọng là bắt được hay là không?”
“ Tốt nhất là bắt được, nếu không tôi ra ngoài khó giữ được mạng.”
Thiệu Vạn Qua nhìn hắn chằm chằm, không mò được nông sâu, tên này không chỉ khai chỗ ẩn thân hai tay súng, thậm chí khai cả động cơ của chúng, rồi tư liệu gia đình của Biện Song Lâm đều do hắn cung cấp, hắn nhắc tới một cái tên: Tống Quân.
“ Ông chủ Trần, sao anh biết chỗ ẩn nấp của Tất Phúc Sinh?”
“ Hắn dấu vợ nuôi tình nhân ở Bình Độ, khi Tống Quân hỏi tới, tôi liền nói ra.”
Chuyện là thế này, Trần Thụy Tường tổ chức gây chuyện, sau đó ông chủ lớn bên trên hỏi tới, hắn đẩy hết cho Tất Phúc Sinh, kết quả khiến Tất Phúc Sinh gặp họa.
“ Vì sao lại sai khiến Lý Tử Hoàn gây chuyện, Tĩnh Hải là đối tác của các anh cơ mà, làm thế các anh đâu được gì?” Thiệu Vạn Qua nghi ngờ:
“ Chi đội trưởng Thiệu, anh không hiểu nỗi khổ trong nghề của chúng tôi, Tĩnh Hải làm chủ nhưng chẳng thấy mặt đâu, hai cái tiểu khu không làm đủ thủ tục, người ta cứ tới tìm tôi gây chuyện, tôi định tổ chức sự kiện tập thể, ép Tĩnh Hải ra giải quyết ... Ai ngờ đám lưu manh đó dám phá xe cảnh sát ... Tôi hối hận vô cùng, từ khi cảnh sát tới tìm , tôi ngủ không ngon ...” Trần Thụy Tường tuôn một tràng:
Thiệu Vạn Qua cắt ngang lời than vãn hối hận giả dối của hắn: “ Anh giờ trò sau lưng, lại vu hại Tất Phúc Sinh, sao Tống Quân còn tin anh?”
“ Hắn biết tôi là kẻ nhát gan, xảy ra chuyện hắn bắt tôi đi tra ... Tôi sợ lắm, thằng đó vô cùng tàn nhẫn, khi khai phát hạng mục, Tất Phúc Sinh là tay chân của hắn, ai dám không ký tên chấp nhận giải tỏa, bị đánh thừa sống thiếu chết.”
Dây dưa làm ăn, xung đột lợi ích còn khiến anh em trở mặt nữa là đối tác với thủ hạ, Tống Quân chỉ huy từ xa không tới, phát triển thành đối đầu, thế là Trần Thụy Tường thừa cơ đem chuyện bẩn thỉu của mình vu cho người khác, Tất Phúc Sinh đi hẹn hò tiểu tình nhân hồ đồ gặp họa.
Chuyện tới mức này Thiệu Vạn Qua chẳng ngạc nhiên, đi đường hắc đạo xưa nay là thế, bị người ta chơi chỉ có thể trách mình khổ mệnh, hắn cân nhắc thật giả trong lời khai này, rõ ràng chi tiết có thể khác biệt chút, nhưng đa phần là thật.
Quan trọng nhất là Lưu Cương đã thừa nhận, sự kiện đánh người thương tích vào mùng 8 là do chúng làm.
Tới đây mọi chứng cứ đều chĩa vào Tống Quân.
Cảnh sát đã phái tới thủ đô, e rằng còn khó bắt hơn đám thổ phỉ này.
Thiệu Vạn Qua nhìn chằm chằm Trần Thụy Tường: “ Sát thủ tấn công 5 người kia là ai?”
“ Sao tôi biết, chắc là Biện Song Lâm làm, Tống Quân sai tôi tra Biện Song Lâm, úi dà, tra mới biết, tên đó là danh nhân, năm xưa từng lừa cả chính phủ ... Hình như là kẻ thù của Tống Quân … tôi mà biết chẳng dám dính líu vào chuyện thối nát này.” Trần Thụy Tường lại một lần nữa thao thao bất tuyệt: “ Tôi không rõ sự thực thế nào ... Chỉ nghe nói hai cô em gái tuyệt sắc của Tống Quân đều tặng cho lãnh đạo nào đó trên tỉnh chúng ta, hai chị em chung một chồng ... Thế là hắn dựa vào đó mà phất lên, làm sao hắn không nộp tiền mà lấy được đất .... Phải rồi, em gái hắn còn nhập cổ phần mỏ than, không bỏ đồng nào mà được chia tiền .... Thôi, thôi, tôi không nói nữa đâu, biết nhiều dễ bị bịt miệng lắm ...”
Toàn lời đồn thổi, ngay cả thư ký viên cũng không biết có nên ghi lại không, Thiệu Vạn Qua chất vấn: “ Có vẻ anh muốn kéo đổ Tĩnh Hải , vì sao vậy?”
“ Trời ơi còn vì sao, vì cái mạng chứ sao, các anh hôm nay không triệu tập tôi, có khi tôi cũng tới, ngồi tù vài năm còn hơn mất mạng .... Biết Tất Phúc Sinh gặp chuyện kia, tôi sợ mất ăn mất ngủ, nếu Tống Quân mà biết là tôi giờ trò sau lưng ... Tôi còn mạng sao ?” Trần Thụy Tương vừa nói vừa run lên bần bật:
“ Được rồi, anh nghỉ đi, chúng ta nói chuyện tiếp sau.” Thiệu Vạn Qua đứng dậy bảo thư ký viên cho hắn kỳ tên.
Rời phòng giam đi qua hai gian thì thấy Hứa Bình Thu đứng đợi, đưa lời khai cho ông xem, kể vắn tắt quá trình vụ việc hết sức rườm rà.
“ Tôi đoán những kẻ được thuê trong quá trình theo dõi con gái Biện Song Lâm bị phát hiện, sau đó dẫn tới vụ đấu súng. Nhưng vì sao Biện Song Lâm biết Tống Quân phái người đối phó với mình thì Trần Thụy Tường không rõ.”
“ Kẻ thù, tôi có xem vụ án lừa đảo của Biện Song Lâm năm xưa, người tố cáo hắn họ Tống.” Hứa Bình Thu nhìn cấp dưới há hốc mồm:” Giữ bí mật , tôi báo lên sở ... Không có mệnh lệnh, nhân viên lên thủ đô không được ra tay với Tống Quân.”
Còn một số chi tiết chưa làm rõ, nhưng có lẽ không cần nghi ngờ nữa, kẻ chủ mưu gây ra đêm đẫm máu này chính là Tống Quân.
......... .............