Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 992 - Q8 - Chương 138: Lời Nói Trái Lòng. (1)

Q8 - Chương 138: Lời nói trái lòng. (1) Q8 - Chương 138: Lời nói trái lòng. (1)

Dư Tội đang mơ màng thức dậy, vừa bật điện thoại lên thì giật bắn mình, có gần trăm cuộc gọi là tinh nhắn, vừa bấm số gọi lại, nghe được vài câu thì cả kinh, không chút chậm trễ lao ra khỏi giường, cuống cuồng mặc quần áo.

Lâm Vũ Tịnh cũng lim dim mắt ngồi dậy: “ Sao thế?”

“ Chuyện lớn rồi, hôm qua có đấu súng, bắn chết tại chỗ một tên ... Người đại đội hai bị tai nạn xe, cũng chết một, Giải Băng đang nằm trong bệnh viện ... Chu Văn Quyên cầm gạch đuổi theo nghi phạm cũng bị bắn ... Mẹ nó, chỉ ôm vợ ngủ một đêm mà lắm chuyện thế?” Dư Tội nói thật gấp:

Lâm Vũ Tịnh kinh sợ: “ Anh nói, ai, ai hi sinh?”

“ Triệu Ngang Xuyên, là người tới tiếp viện anh ở Quảng Châu ấy, người cao cao, nói chuyện cứ lải nhải ...” Dư Tội nói xong tỉnh ngộ, sao mình dùng giọng điệu bình thường kể chuyện bi thương thế:

Lâm Vũ Tịnh đột nhiên rời giường, chẳng mặc gì ôm chặt lấy chồng, Dư Tội biết vợ sợ, vuốt ve lưng cô: “ Đừng lo, anh mạng hèn, xuất thân không tốt, không lên được bảng vinh quang đâu.”

“ Đừng nói ngốc thế, cẩn thận ... Nếu không muốn làm cảnh sát nữa, em ủng hộ anh ...” Lâm Vũ Tịnh giọng hơi run, vuốt ve gò má gầy gò có phần khắc khổ:

Dư Tội hôn vợ: “ Anh đi thăm họ ....”

Rồi vội vàng rời đi, Lâm Vũ Tịnh đứng ngây ra đó, nhìn bộ cảnh phục phẳng phiu của mình treo trên mắc, giống như chồng cô, làm người ta vừa yêu vừa hận ...

8 giờ sáng, Bắc Kinh.

Tống Quân ôm em gái thanh lệ rời lầu, thấy hai xe cảnh sát, bốn người đi xuống nhìn mình chằm chằm.

Em gái tò mò hỏi:” Anh, không phải tìm anh chứ?”

Tống Quân đang lo thon thót, buông em gái đêm qua vừa vui vầy, nói một chữ: “ Xéo.”

Em gái đó lườm hắn, giơ ngón giữa đong đưa bỏ đi.

Một cảnh sát trung niên mặt nghiêm túc đi tới, giơ lệnh triệu tập: “ Anh là Tống Quân phải không, có vụ án cần hỏi chuyện anh, mời anh theo chúng tôi.”

“ Tôi gọi cuộc điện thoại được chứ?” Tống Quân chột dạ nói, cảnh sát không cản, hắn vội vào lầu, cuống cuồng gọi cho em gái: “ Tinh Nguyệt, cảnh sát tới bắt anh rồi mau lên.”

Chưa yên tâm, hắn lại gọi mấy cuộc điện thoại nữa, huy động hết mối quan hệ.

Vị cảnh sát trung niên kia đi tới: “ Anh Tống, nhanh lên, nhân lúc chưa nhiều người, anh muốn người ta tháy anh bị cảnh sát đưa đi sao?”

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, trong tiểu khu này đến gác cửa có khi cũng là họ hàng xa của bộ trưởng, Tống Quân không dám rầy rà nữa, song không quên dọa: “ Cảnh cáo các anh, đưa tôi đi thế nào phải đưa tôi về như thế.”

“ Được thôi, chỉ cần anh thích cái xe này, chúng tôi sẵn sàng phục vụ.”

Làm cảnh sát khó, làm cảnh sát thủ đô nơi quan viên nhiều hơn chó càng khó, ai tồn tại được ở đây mà không đầy thủ đoạn.

Phòng thẩm vấn như phòng tiếp khách, có bàn trà, có TV, có máy nước nóng, đây là thủ đô, không sợ thiếu thốn, chỉ sợ anh không có tâm tình hưởng thụ mà thôi.

“ Tuyệt đối không thể nào, tôi không biết ai là Tất Phúc Sinh.”

“ Trần Thụy Tường à? Biết, khi tôi khai phát hạng mục ở Đại Nguyên, hắn chỉ là tên quản đốc nhỏ, lời hắn mà anh cũng tin à? Chứng cứ đâu?”

“ Biện Song Lâm? Ha ha ha ... Tôi lần đầu nghe thấy tên đó? Là em gái à? Nếu là mỹ nữ tôi mới hứng thú ... Đùa à, chuyện quyền tài sản bây giờ không làm được bình thường, thủ đô cũng đầy ra đấy, có thấy quốc gia giải quyết đâu ... Cái gì cũng cần thời gian.”

“ Hoạt động gần đây à? Đó là đời tư của tôi , nói thế nào đây, ăn uống chơi gái ... Muốn nghe không? Muốn à, được, em gái cùng tôi ăn uống vui vẻ, tuyệt đối không tuần nào lặp lại ...”

Đây là thằng vô lại, đáng tiếc là tên vô lại có tiền, đừng mong thủ đoạn bình thường có thể moi ra cái gì, cùng lắm làm hắn sợ thôi.

Đúng là có tiền, chỉ nửa tiếng sau điện thoại gọi thẳng tới phòng cục trưởng, sau đó mấy vị cảnh sát đang thẩm vấn bị gọi đi giữa chừng.

“ Chị, mới sáng sớm ra chuyện gì mà gọi em tới?” Tống Hải Nguyệt thấy chị đích thân ra mở cửa thì lạ lắm:

“ Anh bị cục công an Tây Thành bắt rồi.”

“ Chơi gái hay đánh bạc?” Tống Hải Nguyệt đã quá quen với loại chuyện này rồi:

“ Hình như không phải, chị hỏi khắp lượt rồi, bên kia kín như bưng.” Tống Tinh Nguyệt có chút căng thẳng:

Không nói, vậy là có vấn đề rồi.

“ Hôm nọ anh ấy nói có cách giải quyết Biện Song Lâm, sẽ nhanh chóng tìm ra hắn, em biết không?”

“ Em cũng không biết.” Tống Hải Nguyệt bấm một số di động, lập tức đổi giọng thỏ thẻ: “ Chồng, cục công an Tây Thành bắt anh em rồi, thật, sáng nay ... Em cũng không biết vì sao, không nghe ngóng được ... Vâng, em đợi tin anh ... Anh muốn cám ơn thế nào người ta làm thế, người ta đều là của anh mà.”

Chút ái muội, chút nhu tình, Tống Tinh Nguyệt nghe có chút ghen tuông, đợi em gái gọi điện xong, hai người vào phòng ngồi xuống ghế sô pha im lặng đợi tin tức.

Em gái biết chỗ khó của chị, hỏi: “ Chị, chúng ta làm sao đây?”

“ Đi càng xa càng tốt.” Tống Tinh Nguyệt quyết đoán nói:

“ Nhưng làm ăn lớn như thế mà vứt bỏ sao, hoãn một chút, chồng còn làm được vài năm, cơ hội nhiều lắm.” Tống Hải Nguyệt không nỡ:

“ Nghe chị đi, chị chịu thiệt thòi nhiều hơn em, lần này chúng ta không qua được đâu.”

“ Chỉ là một tên lừa đảo thôi, chị cứ dọa mình.” Em gái không tin:

“ Em ơi, chị em mình bán hết thứ có thể bán, tự tôn, liêm sỉ, thân xác đổi lấy địa vị hôm nay, còn khi chị quen hắn, hắn là kẻ thất nghiệp, vai chẳng thể khiêng, lưng chẳng thể vác, chẳng có bối cảnh gì, vậy mà hắn có tất cả ... Nếu không phải chị đưa hắn vào, giờ hắn thành cái gì, chị không dám tưởng tượng.” Tống Tinh Nguyệt nhìn em gái, nói ra sợ hãi lớn nhất trong lòng: “ Vụ án mười năm trước, hắn kéo theo hai giám đốc quốc xĩ cấp cục, một thị trưởng ... Khi chị chưa bao giờ thấy chục vạn, hắn theo túng hàng trăm vạn.”

Em gái hồ nghi: “ Vậy hắn muốn gì, ít ra phải nói rõ chứ, chúng ta bồi thường hắn.”

“ Phản bội hắn là xỉ nhục, bố thí cũng thế.” Tống Tinh Nguyệt quá hiểu nam nhân mình từng chung sống:” Hắn nhắm vào ai, có thể khiến người đó khuynh gia bại sản.”

“ Ha ha, điều này chị đánh giá cao hắn quá rồi.” Tống Hải Nguyệt khinh khỉnh nói, đến họ muốn đếm hết số tiền Tống gia còn tốn công nữa là: “ Còn đầu tư nước ngoài, hắn lấy nổi sao?”

“ Hỏng rồi, anh hồ đồ rồi.” Tống Tinh Nguyệt chợt tỉnh ngộ, đối phương vì sao lấn dần từng chút một, vì để mình tận lực che dấu, cái gì che dấu hắn đánh vào đó, phá dần tài sản của họ:

“ Hồ đồ cái gì?” Tống Hải Nguyệt không hiểu:

“ Anh làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, hắn có trăm cách chụp chuyện đó lên đầu anh, thứ hắn giỏi nhất là vu oan hãm hại người ta.”

Tống Hải Nguyệt chưa ý thức được nghiêm trọng thì có chuông điện thoại, là chồng gọi tới, cho rằng mọi chuyện êm xuôi như mọi khi, nhận điện: “ Chồng à ...”

“ ... Có án mạng rồi, Trần Tường Thụy bị bắt đã khai anh trai cô ra ... Nhà cô là cả một lũ ngu xuẩn ... Tranh thủ chưa dính vào các cô, mau mau đưa hắn ra nước ngoài ....”

Cạch! Điện thoại rơi xuống đất.

8 giờ 30, Dư Tội giống mọi khi đi làm, chen chúc lên xe bus, y từ bệnh công nhân ra, trước tiên đi thăm Chu Văn Quyên.

Gặp Dư Tội, cô gái ấy vẫn bẽn lẽn như thế, dù đại nạn không chết cũng chẳng có tí niềm vui nào, nói tới đội trưởng, nước mắt mông lung.

Dư Tội biết nhiều hơn, thậm chí có cảm giác tội lỗi, y biết khả năng là chuyện gì.

Rời xe bus, tới bệnh viện số một, y thực sự không muốn tới, từ khi làm nghề này, mỗi lần tới bệnh viện thế nào cũng một lần thương tâm, y ghét cái mùi vị nơi này, y hận cái không khí đầy vị bi thương.

Bình Luận (0)
Comment