Liên hệ với Thử Tiêu trước, vợ chồng họ luôn coi An Gia Lộ và Giải Băng là ân nhân, giờ cả đôi đều ngã xuống, Tế Muội Tử giữa đêm vào bệnh viện, biết Giải Băng tàn tật khóc lên khóc xuống, mắt sưng húp như quả táo.
Thăm ai trước, Dư Tội thoáng chần chừ, tới phòng bệnh của An Gia Lộ, Tế Muội Tử kể : “ ... Chị ấy như sụp đổ vậy, không nói không rằng, không ăn không uống, chỉ khóc ... Anh Dư, đừng kích thích chị ấy nữa, anh kết hôn rồi, chị An không nhìn trúng anh đâu, người trong lòng chị ấy là ai, anh không nhìn ra à?”
Thử Tiêu kéo vợ một cái, Tế Muội Tử quay đầu nhìn chồng, quật cường nói: “ Em nói sai gì sao?”
“ Không sai, chân tướng luôn đơn giản, chỉ là mọi người không muốn thừa nhận thôi.” Dư Tội thì biết lâu rồi, An Gia Lộ quá kiêu ngạo không muốn thừa nhận điều ấy:
Sức khỏe An Gia Lộ kỳ thực không tốt, cô bị bệnh thiếu máu, giờ thêm đả kích này nữa, khi Dư Tội đi vào thì bà An đang khuyên nhủ gì đó, An Gia Lộ nhìn mẹ mình như nhìn kẻ thù, thấy cửa đẩy ra cật lực gào lên: “ Đi đi, các người đi hết đi ... Tôi không muốn gặp ai hết.”
Hành động như người điên ấy làm bà An sợ hãi, quay lại thấy Dư Tội, vội chặn đường như sợ y phi lễ con gái mình: “ Tôi cảnh cáo cậu, đừng có quấy nhiễu con gái tôi.”
“ Bà nói gì thế hà, tôi có vợ rồi, bà đừng nói năng linh tinh, vợ tôi nghe thấy không tha cho bà.” Dư Tội cảnh cáo lại: “ Tôi tới khuyên cô ấy vài câu, hay thôi vậy, cứ để cô như vậy cho bà hài lòng?”
Bà An biết quan hệ giữa con gái mình và chàng trai này không tầm thường, Tế Muội Tử cắn môi cùng chồng khuyên nhủ bà ra ngoài, trước khi đóng cửa nhìn Dư Tội hi vọng lần thỉnh cầu.
Dư Tội ngồi xuống giường, An Gia Lộ kéo chăn chùm đầu khóc, y quát:” Ngồi dậy.”
“ Cút.” An Gia Lộ đáp lại bằng cú đá:
“ Không ngồi dậy đừng trách mình thừa cơ sờ soạng nhé.” Dư Tội uy hiếp:
An Gia Lộ không coi ra gì, ai ngờ cảm giác có một cái tay chạm vào ngực mình, rối rít ngồi dậy, vẫn ôm chăn: “ Cút.”
“ Ha ha ha, chiêu này đối phó với nữ nhân lúc nào cũng hữu dụng.” Dư Tội căn bản không hề có ý định đi:
An Gia Lộ biết Dư Tội tuy cực kỳ vô sỉ, xưa nay đối xử với cô hết sức tôn trọng, hai người thậm chí nắm tay còn ít nữa là chuyện khác, cố gắng lau nước mắt che dấu: “ Tới xem trò cười à?”
Dư Tội thở dài:” Mình có thời gian để làm thế à? Giải Băng trọng thương, Triệu Ngang Xuyên tuẫn chức, còn cả Chu Văn Quyên truy đuổi nghi phạm bị bắn một phát ... Bạn cũng là cảnh sát, bạn biết tuyền đầu tàn khốc ra sao, lúc này mọi người đủ đau buồn rồi, không ai cố kỵ cảm thụ của bạn đâu.”
“ Mình ...” An Gia Lộ lau nước mắt, thút thít: “ Mình không thương tâm chuyện ấy ... Hôm qua khi xảy ra chuyện ... Mình ở cùng Qua Chiến Kỳ, mẹ mình luôn muốn tác hợp bọn mình ... Mình mới biết, anh ấy vẫn vẫn đeo cái này ...”
Nói rồi kéo dây chuyên ra, trên đó có bông hổng nhỏ thương tâm nói: “ Cùng một cặp với cái này.”
Dư Tội ôm vai An Gia Lộ khẽ hôn nhẹ lên tóc cô, y biết, tình yêu với An Gia Lộ là tất cả, chính vì thế y dừng bước không tham gia vào cuộc chạy đua ái tình đường dài cùng cô: “ Bạn giữ gìn nó rất xứng đáng, từng có một Băng Sơn Kỵ Sĩ tan chảy vì bạn, anh ấy là người chung tình.”
“ Nhưng mình thì không.” An Gia Lộ ngước mắt nhìn Dư Tội: “ Xin lỗi.”
Dư Tội cười dâm tiện: “ Không sao, mình chỉ muốn đưa bạn lên giường, không phải yêu bạn.”
An Gia Lộ vừa khóc vừa cười vừa tức: “ Lưu manh.”
Dư Tội lau nước mắt cho cô, tay như hóa phép, xuất hiện một quả chuối tiêu: “ Dù khóc, cười hay mắng thì cũng cần thể lực ... Nào ăn đi, mình biết bạn thất vọng, không ai tới quan tâm tới bạn, như mọi người đều xa lánh bạn rồi ... Thực ra không phải đâu, án mạng còn gấp hơn cả hỏa hoạn.”
An Gia Lộ nghẹn ngào, từ từ cắn một miếng, có lẽ là đói, sau đó cắn miếng to, lại khóc, Dư Tội rót nước đỡ cô uống làm bà An và Tế Muội Tử ngạc nhiên.
“ Cậu cũng phải đi à?” An Gia Lộ chớp mắt nhu mèo nhỏ, giữ lấy góc áo y:
Cô gái này nhìn tựa hồ là tiểu thư ngoài kiêu kỳ đỏng đảnh ra chẳng có gì, nhưng mấy người ở hoàn cảnh sống ưu việt đó vẫn giữ được sự đơn thuần, chân thành, lương thiện như An Gia Lộ, cô là thứ tốt đẹp đáng quý sót lại ở thời đại nhiễu nhương này.
“ Xin lỗi, thực sự mình rất hối hận, mình luôn tỏ ra thục nữ, làm mình bỏ lỡ quá nhiều thứ.”
“ Ngược lại, bạn theo đuổi sự hoàn mỹ, còn xung quanh bạn đều là kẻ kém cỏi thôi ...” Dư Tội nắm lấy bàn tay thiếu sắc máu, đưa lên môi hôn nhẹ: “ Ví như mình.”
“ Không đúng chút nào, người kém cỏi là mình, mình không xứng với cậu ...” An Gia Lộ nói đầy thâm tình:
Dư Tôi buông tay An Gia Lộ ra, đầu ghé tới, An Gia Lộ khép mắt lại, tựa hồ chờ đợi nụ hôn tới muộn này, nhưng đợi mãi không thấy, mở mắt ra thì Dư Tội tay cầm khăn giấy chấm nước mắt cho cô: “ Thứ không có được mới là thứ tốt nhất, mình muốn làm hồi ức tốt nhất của bạn ... Ha ha , mình có vợ rồi, bạn đã hết cơ hội.”
An Gia Lộ vừa thẹn vừa giận, nghiến răng chỉ tay ra ngoài: “ Cút đi.”
“ Lêu lêu xấu hổ, thích người ta người ta không thích .... Á ...” Dư Tội bị ném cái gối vào mặt, làm bộ hoảng sợ chạy ra ngoài:
Tế Muội Tử đúng là cô gái chu đáo, thấy tình hình thay đổi đã chạy đi lấy cháo nóng rồi, cười xin lỗi với Dư Tội một cái rồi vào phòng.
Dư Tội đưa tay ngăn bà An, ra hiệu ra ngoài nói chuyện.
Bà An nhìn thấy con gái chịu ăn cháo do Tế Muội Tử đút cho, thở phào đi theo:” Cám ơn Tiểu Dư ... Xin lỗi cậu có lẽ tôi quá thành kiến.”
“ Không sao, hệ thống công kiểm pháp làm gì có mấy người tốt, chúng ta đều giống nhau.” Dư Tội kệ bà An tỏ ra không thoải mái vì lời của mình: “ Tôi muốn nói chuyện khác cơ, bà có hứng nghe không? Vốn tôi chẳng muốn nói, định xem nhà bà gặp xui xẻo, với tôi mà nói là chuyện vui.”
“ Cậu ... Cậu có ý gì?” Bà An chột dạ, vì chuyện con gái, bà từng bí mật gặp Lâm Vũ Tịnh:
“ Tôi hỏi bà, có phải bà làm người dắt mối cho Tĩnh Hải không?”
“ Đúng.”
“ Cảnh cáo bà tranh xa họ ra, vụ nổ súng đêm qua liên quan tới họ.”
Bà An rùng mình, bà hiểu tính chất bảo mật của hệ thống công an, Dư Tội đã nói thế không phải hù dọa, lặng lẽ gật đầu.
“ Bà có đầu tư vào Tĩnh Hải không?”
“ Có một chút ... Có điều đầu tư Tĩnh Hải là công ty con, hơn nữa vận hành rất bình thường.”
“ Rút đi, không người tiếp theo nằm bệnh viện khóc là bà, lúc đó bà không bằng con gái có bạn trai cũ tới quan tâm đâu.” Dư Tội nói một câu rất thất đức rồi bỏ đi:
Bà An tức điên, nhưng không nói nổi lời nào, lo lắng rút điện thoại ra, liên lạc với ngân hàng, ngay chuyện con gái cũng tạm gác qua bên.
Giải Băng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khi Dư Tội tới thì chủ nhiệm Ngô vừa đi, hai nhân viên văn phòng trông coi, cả đội hai bận truy bắt nghi phạm rồi.
“ Vào được không?” Dư Tội hỏi nhỏ:
“ Không được, trừ khi bác sĩ cho phép, lãnh đạo cục cũng bị ngăn ở ngoài.”
“ Nặng lắm à?”
“ Cưa một chân, một tay, gãy 5 xương sườn, đâm xuyên phổi, gan ...” Viên cảnh sát đó không nói tiếp được nữa, mắt đỏ hoe: “ Đội trưởng Giải tốt lắm, tốt hơn Lão Thiệu nhiều, Lão Thiệu chỉ biết vụ án, ai không làm được việc chỉ mặt đuổi đi ... Đội trưởng Giải gánh trách nhiệm cho anh em, còn để ý tới cả chuyện cuộc sống ...”
“ Xử lý sự cố ra sao rồi, đôi phương là ai?” Dư Tội cắt ngang, ở nhiều phương diện, Giải Băng hơn đứt y, giáo dưỡng tốt từ nhỏ, không phải con người bán hoa quả giáo dục bằng nắm đấm so được:
“ Không rõ, đang bỏ trốn .. Tôi hận không thể băm vằm hắn ...”
Cửa mở ra, bác sĩ vẫy tay với Dư Tội: “ Bệnh nhân có vẻ muốn gặp cậu.”
Trên giường bệnh, Giải Băng mở to mắt nhìn về phía Dư Tội, trong phòng có hai bác sĩ, không ngờ người đầu tiên bệnh nhận muốn gặp là người đến muộn.
Bác sĩ dặn dò rất nhiều mới cho Dư Tội vào, sau đó tránh đi.
Dư Tội tới bên giường bệnh, nói với Giải Băng ánh mắt cấp thiết: “ Đừng kích động, đừng nói gì ...chưa tìm thấy kẻ gây tai nạn, chưa có kết luận, muốn nói với tôi chuyện quỹ đầu tư Thái Hành?”
Giải Băng chớp mắt.
“ Thái Hành là một trong số Cty tài chính đảm bảo của Tĩnh Hải , giờ kiểm toán mất tích, anh thấy có vấn đề?”
Giải Băng có vẻ thả lòng nhiều.
“ Thứ anh biết ở đâu?” Dư Tội lại hỏi: “ Vật phẩm tùy thân của anh?”
Chỉ truyền vài thông tin đó thôi như hao hết tinh lực của Giải Băng, hắn cố giơ tay, quấn lấy ống truyền dịch, hàm ý là …
“ Tôi hiểu, tôi sẽ bắt chúng, tôi tự tay thắt thòng lọng vào cổ chúng.” Dư Tội chỉnh lại ống truyền dịch, lấy ra dây chuyền của An Gia Lộ, đặt trước mắt Giải Băng lắc qua lắc lại: “ Đừng từ bỏ, ngàn vạn lần đừng từ bỏ, khi anh trên bàn mổ, cô ấy hôn mê ở ngoài ... Anh luôn là kỵ sĩ trong lòng cô ấy, cô ấy chưa bao giờ từ bỏ ... Đó là bông hồng rực cháy không ai có thể tới gần, cô ấy luôn chờ đợi anh, chỉ vì anh mà xòe nở thôi, cô ấy bảo tôi đưa anh cái này.”
Dư Tội đặt dây chuyền xuống bên gối, Giải Băng trào nước mắt, môi lẩm bẩm: Lại tới lừa tôi.
“ Không phải, cô ấy nằm tầng dưới, mau khỏe lại còn đi thăm cô ấy.”
Giải Băng nước mắt chảy dài, lẩm bẩm: Cám ơn.
Đôi khi buông tay là sự lựa chọn, khi kết thúc chuyện tình cảm chưa bao giờ rõ ràng này, Dư Tội thấy lòng vô cùng khoan khoái, chưa bao giờ thấy lời nói dối của mình lại đáng như thế, Dư Tội làm mặt quỷ, tay phất lên chỉ phía trước.
Động tác đó là, anh em xông lên, Giải Băng khi ở trường ngoài mấy người bạn nhà giàu, còn lại bị đại đa số nam sinh bài trừ ở ngoài, hôm nay hắn được thành một trong đó rồi.
Rất nhanh, bác sĩ phát hiện, chàng trai trên giường bệnh sự sống mong manh bỗng nhiên nhịp đập mạnh mẽ, đó là khao khát sống cháy bỏng.
Rất nhanh, Dư Tội gọi điện cho Tiêu Mộng Kỳ rồi tới đại đội hai, lấy vật phẩm tùy thân của hai người, di động, laptop, mở ổ cứng laptop nhờ kỹ thuật viên kết nối máy tính, trong vô số tài liệu, hai người họ đều âm thầm điều tra cùng một việc.