Nguy cơ tài vụ của Cty Thái Hành bắt đầu từ hiệp nghị đảm bảo cho mỏ than Dã Mã, mỏ than này ba lần sang tay, sau đó gặp sự cố an toàn ngừng sản xuất 1 năm 2 tháng, khoản vay hơn 9 nghìn vạn không thể thanh toán, ngân hàng đòi nợ Thái Hành.
Ngày 4, kế toán công ty biến mất.
Mùng 7, đến hạn đại biểu pháp nhân Tôn Nghênh Khánh không thể trả nợ, ngân hàng khởi kiện.
Tư liệu về Qua Chiến Kỳ do CA huyện Bảo Phong truyền tới, không ngờ trong ảnh tốt nghiệp trung học của Qua Chiến Kỳ có Ân Dung, tên thật Ân Mộc Thần, hai người cùng lớp ... Qua Chiến Kỳ đỗ vào học viện thương mại, Ân Mộc Thần không có ghi chép gì thêm, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?
Ghi chú của Giải Băng: Chuỗi tài chính của Tĩnh Hải đứt đoạn sẽ là tai họa với nhà đầu tư, cậu ấy nhìn thấy trước cả mình, mình không bằng cậu ấy.
Khép lại cuốn sổ tay thấm đẫm máu, nhiều tờ giấy đã dính vào nhau, Tiêu Mộng Kỳ lại nhìn đống vật phẩm trên bàn, cô vẫn nhớ soái ca đó, cô rất có thiện cảm, từng cùng Sử Thanh Hoài muốn lôi kéo về tổ chi viện không thành công.
“ Có vẻ Giải Băng đánh giá anh rất cao.”
“ Bình thường không phải thế, anh ta luôn khinh thường hành vi của tôi, tôi đáp lại bằng sự khinh bỉ. Thời đi học, anh ta là người tiếp cận An Gia Lộ gần nhất, thành kẻ thù toàn bộ nam sinh ... Chúng tôi trẻ con, cô lập, bài xích anh ta ... Nhưng mà phải thừa nhận, bất kể học tập, tu dưỡng đạo đức, đều hơn đứt bọn tôi, chậc, sao lại có loại người sinh ra đả kích người ta như vậy chứ?”
Có tiếng khóc, nữ nhân viên văn phòng của đại đội hai, nghe nói tới Giải Băng, không kìm nén được ôm mặt chạy đi.
“ Hôm qua CSGT cứu nạn trên đường cao tốc, bị đâm chết ba người ... Đôi khi tôi không rõ chúng ta liều mạng có đáng không? Triệu Ngang Xuyên còn nằm dưới lầu, không ai biết phải báo về nhà anh ấy ra sao, anh ấy mới 33 thôi ...” Tiêu Mộng Kỳ lấy khăn giấy lau mắt, phát hiện Dư Tội véo cằm suy nghĩ, chả có biểu cảm gì, tức giận nói:” Tôi không phát hiện ra anh máu lạnh như thế.”
“ Nếu khóc mà Mã Bằng quay về, tôi ra ngay mộ anh ấy khóc.” Dư Tội lạnh lùng đáp:
Tiêu Mộng Kỳ ngẩn người, Dư Tội bao năm luôn ở tuyến đầu, trải qua chuyện này nhiều hơn cô, kìm lại cảm xúc.
“ Phát hiện của Giải Băng ở đây, cô quá kích động nên không nhìn ra.” Dư Tội nói thêm:
Tiêu Mộng Kỳ vội vàng xem lại tài liệu, lần này chú ý rồi, bằng sự sắc xảo của cô, không khó nhận ra vấn đề:” Biện Song Lâm từng ở trại giam số 1 hai năm, chẳng lẽ ...”
“ Đúng rồi, hắn và Tôn Nghênh Khánh của Thái Hành là bạn tù, tôi tiếp xúc với hắn chưa lâu mà thán phục, huống hồ Tôn Nghênh Khánh cùng phòng với hắn hơn một năm, không bái hắn như thần mới lạ.”
“ Chẳng lẽ Biện Song Lâm thông qua bạn tù thao túng chuyện này? Song Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên còn chưa nắm được chứng cứ, sao phải dồn họ vào chỗ chết.” Tiêu Mộng Kỳ bắt đầu kết nối sự việc:
Cũng phải, Dư Tội chợt nhớ vợ nói mình đặt Biện Song Lâm vào trung tâm mọi thứ, buột miệng: “ Cô có nghĩ có người cố ý để chúng ta lạc lối không?”
Tiêu Mộng Kỳ hít sâu một hơi: “ Giả thiết tai nạn không phải sự cố thì cũng không phải do Thái Hành làm, mà là người khác?”
Lại thêm một câu hỏi, Dư Tội không biết, kế hoạch này hẳn Biện Song Lâm đã suy tính nhiều năm rồi, không dễ phá giải như vậy.
“ Nếu mọi thứ đều là giả thì sao, cả tai nạn, cả sát thủ ...” Dư Tội lầm bẩm muốn nghịch chuyển lối tư duy để tìm ra sơ hở:
“ Vậy lời khai của Trần Tường Thụy là giả.” Tiêu Mộng Kỳ dễ dàng đưa ra đáp án:
“ Đúng đúng, cô nghĩ thái độ lúc chúng ta gặp hắn, làm gì có chút sợ hãi nào, hắn tinh minh như thế, sao lại để chứng cứ liên hệ với đám người kia?” Dư Tội ở quá gần vụ án này rồi, nhiều thứ bị che mắt, tiếp tục hỏi: “ Nếu tất cả là cố ý sẽ là sao?”
“ Ừm, thì giống như anh ... Anh tự thú vì biết tội không nặng, tối đa bị xử phạt, mất cảnh phục .... “ Tiêu Mộng Kỳ lẩm bẩm: “ Hắn khai rất nhiều, nhưng không phải trọng tội.”
Tất Phúc Sinh bị chém là do Trần Thụy Tường tiết lộ chỗ trốn, nhưng người chém không phải hắn, Lý Tử Hoàn do hắn sai phái, nhưng hắn không động thủ, tối đa là xúi bẩy, vụ nổ súng, tuy hắn là người liên hệ, song chỉ cung cấp tài liệu ... Tất cả đều là sự việc nghiêm trọng, nghe thì có vẻ hắn thành khẩn, song có khi nhờ vào thành khẩn, còn chẳng bị phạt tù.
Hư hư thực thực, Tiêu Mộng Kỳ bị chính phát hiện của mình làm kinh sợ, hoang mang?
Có lẽ nào?
Dư Tội kích động đi đi lại lại, suýt ôm Tiêu Mộng Kỳ mà hôn: “ Xem nào địa ốc Tĩnh Hải xảy ra chuyện dẫn tới Tất Phúc Sinh bị chặt chân tay, nghi ngờ Tĩnh Hải báo thù ... Cty tài chính liên quan tới Tĩnh Hải xảy ra chuyện, Trần Thụy Tường khai ra sát nhập mỏ than, tra ra có giao dịch không chính đáng ... Thậm chí là chợ VLXD ở Chu Châu cũng bị bộc lộ là giả, vậy là bốn bể bốc cháy rồi...”
“ Chỉ có đầu tư Tĩnh Hải không sao, tuy có chút chuyện trưng dụng đất, sau đó xử lý ngay, chứ tín lại càng cao.” Tiêu Mộng Kỳ phát hiện ra có chỗ chưa cháy:
“ 500 đồng có thể thuê người đập phá, 50 vạn có thể thuê người nổ súng, bọn họ có gia sản trăm triệu, vậy có thể làm gì .... Chúng ta phải làm được gì?”
“ Xin khống chế nhân viên liên quan tới Tĩnh Hải , ít nhất phải giám sát nơi cư trú.” Dư Tội nắm vai Tiêu Mộng Kỳ: “ Cô chuyển lời cho Lão Hứa, để ông ấy quyết định, chúng tôi khắc khẩu lắm.”
Tiêu Mộng Kỳ lườm Dư Tội một cái, y đã bao giờ tôn trọng lãnh đạo đâu, tuy vậy vội vàng tới chi đội tìm Hứa Bình Thu.
Dư Tội ở lại văn phòng tiếp tục đào bới phát hiện của Giải Băng, khi thấy không bỏ xót gì nữa định đi thì nhận được điện thoại của Tống Tinh Nguyệt.
Thực tình y có chút thương hại cho nữ nhân này, mọi thứ nếu nói ra thì không mấy liên quan tới quá khứ của cô mà vì tài phú khiến người ta thèm đỏ mắt.
Gọi một lần không ai nhận máy, Tống Tinh Nguyệt có chút sốt ruột, gọi lần nữa vẫn không nhận máy, cô biết, vậy là chuyện nghiêm trọng rồi.
Á, không ngờ gọi lại, Tống Tinh Nguyệt như người chết vớ được cọc, vì chuyện quá khứ đâm ra cô cắt đứt mọi phương diện ở Sơn Bắc, nhất là cảnh sát, giờ khi cần chỉ còn người này:” Cảnh sát Dư, cám ơn anh đã gọi.”
“ Có gì mà phải cám ơn ... Vừa rồi bên cạnh có người không tiện, có chuyện gì?”
“ Tôi đoán chắc chắn là có chuyện rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.” Tống Tinh Nguyệt không biết nói sao, tất cả cảnh sát ở thủ đô đều im lặng:
“ Chuyện kia có phải do anh cô làm không?”
“ Tôi cũng không biết, khả năng là thế ... Anh tôi bị công an bắt đi, cụ thể ra sao tôi không rõ, nhưng anh ấy là thứ hồ đồ, tôi nghĩ anh ấy làm.”
Bên kia trầm mặc.
“ Anh tôi là thế, chẳng có văn hóa gì, nhưng anh ấy rất trượng nghĩa, không bao giờ quên người giúp mình.”
“ Không sao, chỉ cần anh ta không ngu thì sẽ không thừa nhận thuê người, chỉ cần không bắt được người trung gian trực tiếp phái người đi, chứng cứ gián tiếp không thể định tội.” Dư Tội nói nhỏ, loại án này không thể tra ra chân tướng, trừ khi tất cả sa lưới:
“ Cám ơn anh ... Tôi yên tâm hơn nhiều rồi.” Tống Tinh Nguyệt thở phào, kỳ thực lúc này đây một câu an ủi thôi cũng làm cô ấm lòng:
“ Song tôi không giúp được gì đâu, tôi chỉ có cái chức nhàn, phụ trách huấn luyện, nghe oai vậy chứ chả có quyền gì ... Tổ chuyên án điều động lực lượng không có tôi, chủ tịch Tống, cô tự xem mà làm.”
“ Khoan đã cảnh sát Dư.”
“ Còn có chuyện gì sao?”
“ Vâng, có thể cho tôi biết tung tích Biện Song Lâm không, tôi có thể trả giá lớn ... Tôi thực sự không định hại anh ta, dù kéo đổ Tĩnh Hải cũng đâu có lợi gì cho anh ta, xin anh, nếu có cách nào tìm được thì chuyển lời giúp tôi, tôi có thể cho anh ta nhiều hơn số anh ta muốn.” Tống Tinh Nguyệt gần như van nài: