“ Cô tới giờ vẫn nhầm, hắn không tìm cô đàm phán vì hắn không coi cô ra gì, tôi biết năng lực của người này, ngay cả cảnh sát cũng không để vào mắt ... Nếu muốn tiền hắn tự có cách.” Dư Tội thiện chí cảnh báo, Tống Tinh Nguyệt tới giờ vẫn bấu víu vào chuyện cũ là sai lầm, Biện Song Lâm chỉ vì thế thì tầm thường quá rồi:
Tống Tinh Nguyệt nguội lạnh vài phần, cô cũng sợ điều ấy: “ Cảnh sát Dư, còn chuyện nữa.”
Dư Tội thở dài:” Cô nói đi.”
“ Cha anh Trịnh Kiện Minh đang ở Đại Nguyên, khả năng muốn gặp anh, anh đừng hiểu lầm, chính ông ấy yêu cầu ...” Tống Tinh Nguyệt ném ra chủ bài: “ Tôi và cha anh là bạn làm ăn, anh có thể xác nhận với ông ấy ... Nể chuyện này, bất kể thế nào mong anh cũng giúp chúng tôi ... Giờ tôi không nhìn rõ sự thể sao lại thành thế này, như có người dùng thừng siết cổ tôi từng chút vậy ... Tôi không hứa xuông, ngay bây giờ tôi có thể viết chi phiếu cho anh.”
“ Vậy cô có nghe kiến nghị của tôi không?”
“ Đương nhiên.” Tống Tinh Nguyệt hưng phấn:
“ Tiền thực sự không quan trọng, hắn sẽ dồn cô vào chỗ chết, nên tiền không thể giải quyết, hơn nữa một kẻ tâm tư u ám mất 10 năm nung nấu kế hoạch, tôi e không ai hóa giải được kế hoạch của hắn. Cô có thể dùng tiền mua chuộc cảnh sát, nhưng hắn sẽ lấy án dẫn cảnh sát tới cô, hắn hiểu pháp luật hơn cô nhiều.” Dư Tội nhắc nhở:
“ Vậy tôi phải làm sao?” Tống Tinh Nguyệt rùng mình thỉnh giáo:
“ Có hai con đường, thứ nhất là tự thú.”
“ Anh biết tôi không làm thế, vậy còn đường thứ hai.”
“ Tôi biết cô đã chuẩn bị rồi, đừng do dự, đây là lời cuối cùng của tôi giành cho cô.” Dư Tội dập máy, dù thế nào y cũng nợ Tống Tinh Nguyệt một ân tình:
Cuộc điện thoại kết thúc, Tống Tinh Nguyện buông thõng tay như mất hết sức lực.
“ Chị.”
Tống Hải Nguyệt gọi mấy lần Tống Tinh Nguyệt mới sực tỉnh: “ Chuẩn bị đi, chúng ta đi trước.”
“ Đi cái gì mà đi, anh ấy vừa được thả rồi, anh ấy không nói gì cả, công an cũng rất khách khí, là chồng đánh tiếng.” Tống Hải Nguyệt kiêu ngạo: “ Em biết anh ấy không nỡ bỏ chúng ta mà ... Ban ngày là mỏ vàng, ban đêm ủ chăn, ai mang lại cho anh ấy hưởng thụ đế vương đó?”
Phải rồi!
Vừa rồi lòng còn như tro tàn, Tống Tinh Nguyệt lại khổi phục, ôm lấy hi vọng cuối cùng.
Tài phú như thế, ai muốn bỏ?
…… …..
"Khách sạn Thiên Ngoại Hải, phòng 1100"
Dư Tội nhận được một tin nhắn như thế, đầu số hiển thị tới từ Ma Cao, y cất di động đi , lòng thấp thỏm, điều mà y kỳ vọng và không muốn đối diện nhất, cuối cùng cũng phải đối diện.
Rời khỏi văn phòng Giải Băng, quay đầu nhìn lại nơi đơn giản mà sạch sẽ đó, đó là con trai một nhà đại phú, người ta từ đầu tới cuối đều sống vì lý tưởng, bất kể sự nghiệp hay lý tưởng, cho tới giờ Giải Băng không thay đổi, còn mình chẳng có lý tưởng gì cả.
Dư Tội khép cửa văn phòng lại, tựa hồ có loại tự ti xấu hổ.
Xuống lầu, lòng rối loạn, cảm xúc không sao lắng xuống, cuộc sống của y bắt đầu với cái mùi hoa quả, với tiếng xe kẽo kẹt, bài học đầu tiên là lừa khách hàng, thứ tự học đầu tiên là trộm tiền của cha, sau đó học chào khách, học cãi nhau, học chửi mắng ... Rồi sau đó học đánh nhau, đánh từ lúc ở trường, đánh tới khi làm cảnh sát, ngã, bò dậy, lại ngã, lại bò dậy, Dư Tội không bao giờ cho phép mình gục ngã.
Nhưng thương tích ngày một chồng chất trên người.
Chuyện không muốn làm thì làm rất nhiều, chuyện muốn làm thì chẳng làm mấy.
Vừa xuống lầu liền ngẩn ra, Lý Hàng đã đón gia quyến Triệu Ngang Xuyên tới rồi, tiếp theo xảy ra chuyện gì thì có thể dự đoán được, vì thế Dư Tội vội vàng mà đi.
Đó cũng là thứ y không muốn đối diện.
Ngày 16, lãnh đạo tương quan của sở tỉnh và cục thành phố tiến hành phân tích và điều tra án nổ súng xảy ra ngày 14, trên hội nghị, Tiêu Mộng Kỳ phân tích từng tầng cấp của vụ án này, đồng thời đề xuất tiến hành khống chế người liên quan, nghe nói không ai dám phát ngôn, cả Hứa Bình Thu cũng không công khai ủng hồ kiến nghị của cô.
17 giờ ngày hôm đó, cảnh sát lên thủ đô truyền tin về, do chứng cứ không đủ, Tống Quân được thả, chỉ vẻn vẹn giám sát nơi cư trú.
Kết quả này dẫn tới kết quả trực tiếp của hội nghị là, chưa hình thành quyết định, chuyện rất bình thường.
Ngày 17, tổ điều tra sự cố tai nạn xe 814 chia quân hai ngả, một truy tìm lái xe mất tích, hai là đi sâu điều tra đại biểu pháp nhân của cty Thái Hành, sau đó phát hiện trong danh sách cổ đông của Thái Hành có tên Tống Song Vượng, đó là cha của Tống Quân, đã 69 tuổi, quanh năm sống ở Mỹ.
Nói cách khác bọn họ vừa là người vay tiền, lại là người đảm bảo cho chính khoản vay của mình.
Chứng cứ xác thực, cảnh sát kinh tế nhảy vào, khoản tiền đảm bảo của Thái Hành đã đạt tới 1.1 tỷ, liên quan tới 2 ngân hàng, ngân hàng còn cuống hơn cảnh sát, lẽo đẽo theo sau cảnh sát tìm hiểu vụ án.
Hai thành viên đại đội hai trước đó tìm ra manh mối, ngay lập tức bị tai nạn chết người, đây là động cơ rõ ràng, chuyện mơ hồ lại chĩa vào Tống Quân.
Báo cáo tổ điều tra đưa ra, lại thảo luận, lần này Tiêu Mộng Kỳ không tham gia, cô biết kết quả là, chưa hình thành quyết định.
Chuyện cứ thế trì hoãn.
Ngày 18, đó là ngày đẹp trời, ánh nắng rực rỡ, trời không gợn chút mây, Lâm Vũ Tịnh và chồng mặc cảnh phục, đi xe bus tới khách sạn Thiên Ngoại Hải, Dư Tội đã do dự ba ngày rồi, vị kia vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Khi xuống xe, Lâm Vũ Tịnh nhận ra chồng rõ ràng lại ngần ngại, nói: “ Hay hoãn vài ngày?”
“ Thôi, dù sao cũng phải gặp.” Dư Tội lắc đầu:
“ Xem anh kìa, như đại cô nương lần đầu lên kiệu, em cũng sốt ruột theo.” Lâm Vũ Tịnh khoác tay chồng:
“ Em lại không phải con tư sinh, sao em hiểu được.”
“ Thế anh nghĩ thông chưa?”
“ Thì vẫn đang hỏi ý em đấy thôi.”
“ Bất kể anh xử lý ra sao, em cũng không ý kiến.” Lâm Vũ Tịnh khẳng định, ôi, cái chuyện này đâu có đúng sai chứ:”
Nếu anh không nhận, em cho rằng anh là người trọng tình trọng nghĩa, là nam nhân tốt, nếu anh nhận, vậy là trong một ngày từ cùng khổ thành phú hào, em cũng hưởng phúc theo, tùy không còn nam nhân tốt, nhưng lại có chồng giàu ...”
Từ đại sảnh vào thang máy, Dư Tội cứ lải nhải suốt cho thấy y bất an, Lâm Vũ Tịnh phì cười: “ Phân tích hay lắm, đừng làm nam nhân của em bị mất là được.”
Dư Tội ưỡn ngực ngẩng đầu, Lâm Vũ Tịnh cúi xuống hôn khẽ một cái cổ vũ, làm y ngứa ngáy: “ Hay lát nữa chúng ta thuê một phòng?”
“ Linh tinh, còn chưa thành phú hào đâu.”
Ra ngoài thang máy có người đợi rồi, người phương nam, nói tiếng phổ thông không lưu loát, kinh ngạc gọi một tiếng "Trịnh công tử", sau đó dẫn tới phòng ông chủ.
“ Công tử.” Lâm Vũ Tịnh trêu chồng, cách xưng hô sặc mùi phong kiến này tuyệt tích rồi chứ:
“ Công tử, công vụ viên đều giống nhau, chỉ ăn không làm, có gì ngạc nhiên?” Dư Tội lườm vợ:
Cửa phòng mở ra một cái, Lâm Vũ Tịnh biết ngay vì sao trợ lý kinh ngạc rồi, nam nhân trung niên đó và chồng mình như đúc từ một khuôn, chỉ là nếp nhăn sâu hơn, tóc bạc hơn, khí chất có khác, mặc trang phục ở nhà thẫm màu, tay trái đeo mấy món trang sức phỉ thúy, run lên vì kích động.
"Dư công tử", thản nhiên hơn nhiều, kéo ghế để vợ ngồi, sau đó ngồi xuống cạnh vợ, giống như đàm phán.
Sao cảm giác quai quái? Lâm Vũ Tịnh toàn thân không thoải mái, giờ cô thành người muốn rút lui.
“ Ông không định nói gì à?” Dư Tội hỏi thẳng:
“ À, xin, xin lỗi.” Trịnh Kiện Minh lúc này mới tỉnh ngộ, phất tay vảo trợ lý kiêm lái xe lui, tự mình pha trà, hết nhìn Dư Tội lại nhìn Lâm Vũ Tịnh, váng vẻ nhìn thế nào cũng không đủ:
“ Ngồi đi, ông cứ đứng thế ngại lắm.” Dư Tội nhắc: