Trịnh Kiện Minh ngồi xuống, muôn vạn lời không biết nói, không biết mở miệng thế nào, mân mê cốc trà, mấy lần mở miệng lại thôi.
“ Tôi là thế này đấy, ông gặp rồi, thất vọng lắm phải không?” Dư Tội chỉ bên cạnh: “ Vợ tôi, Lâm Vũ Tịnh, cũng là cảnh sát ... Cha tôi Dư Mãn Đường, không cần giới thiệu, ông quen ... Mẹ tôi là Hạ Mẫn Chi, có cơ hội về Lâm Phần, tôi giới thiệu cho ông.”
Đây là kết quả, Lâm Vũ Tịnh ngạc nhiên, nghe chồng nói không có chút miễn cưỡng gì hết, nhìn Trịnh Kiện Minh, vẻ phú quý ấy thực sự không có chút hòa hợp nào, người cha bán hoa quả xuất hiện lúc này có lẽ giống cha con hơn.
“ Cha ... cha biết, con có người cha tốt, người không quên gốc, là chuyện tốt.” Trịnh Kiện Minh bộ dạng không cách nào đối diện với cốt nhục vứt bỏ mấy chục năm: “ Trước khi tới, cha đi gặp Phùng Uyển Mỹ ... Mẹ đẻ con, dù con có nhận bà ấy không, bà ấy vẫn là mẹ đẻ của con ... Nhóm máu của con là máu hiếm RH âm tính, giống máu bà ấy ... Nhưng con giống cha hơn ...”
Nói tới đó tay run run muốn đưa ra nắm lấy tay Dư Tội, có điều dừng lại giữa chừng, rút về.
“ Chuyện trước khi cha bỏ đi thì chắc con biết rồi, về sau cha lập gia đình, có một trai một gái, đều đưa đi Anh học ... Đây là em trai em gái con, có điều hoa nuôi trong lồng kính hơi yếu đuổi, chúng kém con xa lắm ... Con giống cha hơn một chút.”
Đó là bức ảnh gia đình ấm áp, chàng trai trắng trẻo, đó mới là Trịnh công tử, một cô nương mười mấy tuổi, rất xinh đẹp cao ráo, đều chẳng có chút nào giống Dư Tội, cảm giác vô cùng xa lạ, chẳng khơi lên được chút máu mủ nào.
Dư Tội chỉ cái xe trong bức ảnh, bất ngờ hỏi: “ Đây là xe gì thế?”
“ Một loại Toyota, quà sinh nhật của em gái con.”
“ Ha ha ha, tôi không nhận ra, tôi chỉ ngồi xe cảnh sát và xe bus thôi.”
Ảnh đẩy về, oán giận chắc chắn là có, khổ cực bao năm như thế, Trịnh Kiện Minh biết sự khổ sở đó: “ Thứ chúng có rồi con cũng sẽ có.”
“ Vậy ông nói thẳng đi ... Từ xa xôi tới đây chắc chắn là muốn gỡ bỏ nút thắt cuối cùng, bù đắp tiếc nuối trong lòng. Nói thật, tôi cũng ngại lắm, không biết đối diện thế nào, nếu ông không xuất hiện, tôi coi không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không lấy sai lầm mấy chục năm trước ra uy hiếp, phá hoại gia đình ông bà.”
Một lời trúng đích, Trịnh Kiện Minh tuy thở phào, nhưng lại thất vọng, cực kỳ thất vọng, hai tay bóp chặt rất lâu mới nói:
“ Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt ... Trước khi tới cha còn hơi lo, giờ nhận ra mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi ... Tình hình của mẹ con phức tạp hơn cha, chồng thứ hai của bà ấy để lại một đứa con trai, người chồng thứ ba để lại một đứa con gái, bạn trai hiện giờ nhỏ hơn bà ấy mười mấy tuổi ... Kệ con nhìn ấy thế nào, bà ấy vẫn là mẹ con, năm xưa mẹ con phải bỏ đi vì cha gây họa, bà ấy không phải loại nữ nhân tàn nhẫn bỏ rơi con mình, sau này bà ấy quay về tìm con thì nghe nói con đã chết rồi, bà ấy sụp đổ thời gian dài mới gượng dậy được, vì thế trải qua thêm hai đời chồng nữa …”
Đây là cái câu chuyện kiểu gì vậy, Dư Tội không giữ được thản nhiên nữa, cúi đầu xuống.
“ Tuy nhiên tình thế giờ có hơi khác, bà ấy có chút băn khoăn chuyện nhận con, cha cũng thế, giờ mới nhận ra bọn ta quá ích kỷ, con hẳn là có cuộc sống tốt hơn.” Trịnh Trung Kiện nhìn con trai gày gò nhưng rắn rõi cương nghị, thấy vừa mắt vô cùng, quá giống ông:
“ Ông thấy tôi giống oán hận các người à, hoặc ông thấy tôi định lấy gì của các người à?” Dư Tội nói ra câu này thấy thoái mái lắm, được và mất kỳ thực rất công bằng:
“ Cám ơn con làm cha thấy nhẹ nhõm, con là chàng trai tốt, anh Dư dạy bảo con rất tốt, có điều làm cha càng thêm hổ thẹn.”
Hai người mắt nhìn nhau, tựa hồ đang đàm phán, đang suy ngẫm ẩn ý của đối phương.
Nhưng không có, Dư Tội rất thản nhiên, Trịnh Trung Kiện thả lỏng.
Không khí thay đổi hẳn, Trịnh Kiện Minh đứng dậy, lấy ra cái ngọc bội, nắm tay Lâm Vũ Tịnh đặt lên:” Đây coi như quà cưới của cha.”
Dư Tội xua tay:” Không cần đâu, vợ tôi chỉ biết súng với đạn, cho cô ấy thứ này chỉ phí, thà cho cô ấy khẩu súng.”
Lâm Vũ Tịnh tức giận đạp y một cái dưới bàn, Trịnh Kiện Minh không thu về:” Quả nhỏ mà thôi, cha và mẹ con thương lượng rồi, con có muốn nghe suy nghĩ của bọn ta không? Bà ấy kinh doanh mấy cty giấy, cha kinh doanh trang sức, nếu con muốn, cha đưa con ra nước ngoài đào tạo, đợi thời cơ tới, dù ở nước ngoài hay trong nước đều có sự nghiệp của con .... Con sẽ đạt tới tầm cao mới.”
Phú hào ra tay thật không tầm thường, từng bước đưa anh lên kim tự tháp, hai vợ chồng nhìn nhau, tựa hồ đều chấn kinh.
“ Thẳng thắn mà nói cha rất thích con, con giống cha hơn bất kỳ đứa em nào của con ... Cha biết tình huống hiện giờ của con, bỏ nó lấy tương lai tốt hơn, quyết định này hẳn không khó? Vũ Tịnh, con nói sao?” Trịnh Kiện Minh tinh ý nhận ra cô con dâu này có ảnh hưởng lớn tới con mình:
“ Quen rồi, nhất thời không tiếp nhận được thay đổi.” Lâm Vũ Tịnh ngại ngùng nói:
“ Vậy còn thì sao?”
Dư Tội lần nữa lại do dự, một tương lai giàu sang và một hiện thực vất vả, nếu ông ta cho tiền, y dứt khoát từ chối, nhưng cho y một cơ hội mà y xứng đáng được nhận, có vẻ không phải là không thể tiếp nhận.
“ Có vẻ cha gấp quá rồi, con cứ nghĩ kỹ đi, không phải là cha muốn thay đổi cuộc sống hiện giờ của con, mà nếu con có tương lai tốt hơn, thì có thể giúp người bên cạnh có cuộc sống tốt hơn, như vợ con, cha nuôi con ...” Trịnh Kiện Minh nói có chút chua chát:
“ Quyết định không khó, tôi chỉ không muốn có người tổn thương.” Dư Tội hít sau một hơi:
“ Nếu có thể cho cha nuôi con cuộc sống tốt hơn, cha thấy đó không phải là tổn thương.” Trịnh Kiện Minh ngày càng thích đứa con này, hai chữ tình nghĩa là điều trân quý trong cuộc sống hiện nay:
“ Không phải ông ấy, mà là ông .” Dư Tội làm Trịnh Trung Kiện ngớ người: “ Khi tôi còn nhỏ, ở phố có một bà điên, mỗi ngày ra phố gọi, con ơi, con về đi ...”
Trịnh Kiện Minh tức thì ngây ra như phỗng.
“ Khi đó tôi còn nhỏ không biết gì, cha tôi mỗi lần gặp và ấy đều lấy một hai quả gì đó bảo tôi đưa bà ấy, tôi không chịu, ông ấy đánh tôi ... Khi đó tôi giận lắm, tôi ăn toàn thứ quả sau quả dập, nhưng cho bà điên lại là quả ngon ... Rồi tới một ngày, bà ấy chết.”
Trịnh Kiện Minh mắt trống rỗng, mặt bi thương.
“ Đó là ngày 30 Tết, cha tôi phát hiện ra đầu tiên, ông biết vì sao không? Vì mỗi năm cha tôi đều dẫn tôi tới cho bà điên ấy một bát sủi cảo ... Cha tôi bắt tôi gọi bà ấy là bà, tôi giận lắm, sao phải tốt với bà điên ấy như thế, nhà còn chả đủ ăn ...” Dư Tôi sịt mũi: “ Tôi hối hận lắm, thì ra bà ấy là bà nội tôi thật.”
Trịnh Kiện Minh gục đầu, khóc như mưa.
“ Ông nội tôi chết lâu rồi, tôi không nhớ, chắc là ông bỏ trốn không lâu, ông ấy không chịu nổi xung quanh phỉ nhổ nên đi sớm, còn bà nội tôi vì nhớ con mà còn kiên trì được, song thần trí không tỉnh táo nữa ... Cha tôi bị người ta chửi là đồ ngốc, tôi cũng nghĩ thế, đi tốt với mụ điên ngoài đường, đúng là đồ hâm dở ...” Dư Tội mắt cay cay, càng nhìn lại càng thấy cha mình thực sự đáng y kiêu ngạo, vì thế lựa chọn không khó:
Mà căn bản, không cần lựa chọn.