“ Dừng nói, đừng nói nữa ...” Trịnh Kiện Minh lòng như dao cắt, xua tay: “ Điều cha nuôi con làm sẽ được báo đáp ... Xin lỗi .. Xin lỗi ..”
“ Không cần, đó là lựa chọn của cha tôi, ông ấy đâu làm vì được báo đáp.” Dư Tội hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình: “ Ông chủ Trịnh, tôi cũng cho ông một lựa chọn, dùng tất cả mọi thứ của ông đi vãn hồi lại nuôi tiếc mấy chục năm, ông sẵn lòng không?”
Trịnh Kiện Minh cay đắng: “ Cha hiểu rồi, không gì thay thế được vị trí ông ấy trong lòng con.”
“ Đúng, tôi lớn thế này chỉ có hai chuyện tự hào, đó là có người cha tốt, thứ hai, cha tôi sợ tôi hư, đưa tôi đi làm cảnh sát.” Dư Tội nắm tay vợ đứng dậy, nhìn Trịnh Kiện Minh ngồi đó không cả dám giữ lại: “ Tôi còn một câu nữa, ông làm ăn với Tống Tinh Nguyệt phải không?”
Trịnh Kiện Minh ngạc nhiên: “ Chuyện làm ăn, cha không muốn con dính líu vào.”
“ Vậy thì tốt, tôi cũng nghĩ thế, tôi không muốn ông dính líu vào.”
Dư Tội nói xong dẫn vợ đi, đóng cửa lại, không chút lưu luyến, chỉ là vào tới thang máy rồi, vợ không nói gì, Dư Tội nhìn vợ khắp lượt: “ Này, em sao thế? Tiếc cái ngọc bội à?”
“ Anh chết đi, em kém thế à?” Lâm Vũ Tịnh nhéo chồng một cái: “Tiếc cái đó thì năm xưa lấy tên cảnh sát nghèo làm gì?”
“ Nhưng vẻ mặt em sao ấy.”
“ Còn gì nữa, chuyện anh tự hào nhất không có em.”
“ Chậc, em cảnh hàm cao hơn anh, lương cao hơn anh, chức vụ cao hơn anh, người cũng cao hơn anh ... Anh tự hào được à, em là sự tự ti lớn nhất cuộc đời của anh.” Dư Tội làu bàu:
“ Cũng đúng, đứng cùng em, anh muốn tự hào cũng khó.” Lâm Vũ Tịnh phì cười, khuỳnh tay cho Dư Tội khoác:
Dư Tội khoác tay vợ, nghênh mặt lên: “ Vợ này, anh đuổi người cha có tiền đi rồi, cuộc sống sau này trông vào em đấy.”
“ Đúng là hơi tiếc, em thấy ông ấy thích anh thật đấy.” Lâm Vũ Tịnh chép miệng, sao không tiếc chứ, còn 13 năm trả tiền nhà nữa cơ mà:
“ Tiếc cái rắm, ông ta sẽ còn tới, nhân chi sơ tính bản tiện, tiếc nuối càng không thể bù đắp càng muốn bù đắp.”
“ A, anh chính là tiếc nuối lớn nhất.” Lâm Vũ Tịnh sáng mắt, thì ra không phải kết thúc, mà là bắt đầu:
“ Nhìn cái mặt tham tiền kìa, anh nói quê hương và tình thân, bà nương ngốc ạ.” Dư Tội bĩu môi, sau đó chạy vọt đi, quả nhiên là vừa vặn tránh được một cú đá:
“ Đứng lại, đứng lại ngay.”
Lâm Vũ Tịnh vừa quát vừa đuổi làm nhân viên khách khứa sửng sốt, tưởng là cảnh sát bắt tội phạm, nhưng vị bị truy đuổi cũng là cảnh sát cơ mà.
Truy đuổi một lúc lại thành tay trong tay rồi, bỏ được một tâm kết, đồng thời cũng phát hiện ra lâu lắm rồi không đi dạo phố, thế là không đợi xe bus nữa. Lâm Vũ Tịnh đề nghị tới TTTM, Dư Tội muốn đi ăn tiệm, cãi nhau một lúc đều bỏ, thế là tới công viên Phần Hà, đó là nơi hai người chớm nở tình cảm. Dư Tội làu bàu, y yêu lần đầu, chả biết vợ yêu lần thứ mấy, còn nói lần đầu tiên của vợ không phải là mình, sau này phát hiện thằng cha kia là ai sẽ đánh gãy chân.
Lâm Vũ Tịnh vừa bực vừa buồn cười, nói Dư Tội cũng không phải lần đầu, biểu hiện rất thuần thục, đang tranh cãi không dứt thì cả hai cũng có điện thoại.
Có vẻ cùng một chuyện.
“ Chuyên gia Thành nhờ em nghe ngóng chuyện Tĩnh Hải , lợi tức của chị ấy không được trả đúng hạn ... Hỏng rồi, Tĩnh Hải xảy ra chuyện rồi ... Anh thì sao?”
“ Thằng ngốc Lý Dật Phong, anh bảo nó bao lần rồi, còn nói anh không hiểu làm ăn ... Giờ 40 vạn tiền lấy vợ cũng kẹt ở đó, khóc lóc cầu xin anh nghĩ cách.”
Nhanh như vậy làm Dư Tội cũng bất ngờ, gọi điện thoại gọi cho Tiêu Mộng Kỳ nhưng máy bận mãi. Lâm Vũ Tịnh hiểu chồng: “ Anh đi đi, chuẩn bị bao lâu như vậy không tìm ra chân tướng, anh sẽ thất vọng.”
“ Vợ, em hiểu anh quá, vì biểu hiện này, anh hứa sau này có tiền cũng không đổi vợ.” Dư Tội sờ ngực vợ một cái, hí hứng chạy đi vẫy taxi:
Bệnh nghề nghiệp rồi, cứ có án là hưng phấn, Lâm Vũ Tịnh thích bộ dạng kích động của chồng, thích chồng cứ lưu manh như vậy, dù cái giá là tương lai mỹ hảo, cô cũng không tiếc.
Két, taxi dừng lại, lái xe quay đầu nói: “ Anh cảnh sát, xuống ở đây thôi, không tới được nữa ... Với lại anh ăn mặc thế này mà tới đó là muốn ăn đòn, đừng bảo tôi không nhắc.”
Dư Tội mới nhớ ra mình mặc cảnh phục, vội cởi ra gấp vào, lái taxi đưa cho y túi ni lông đen để cất, Dư Tội trả tiền xuống xe, nhìn về phía tòa nhà Cẩm Trạch Uyển.
Loạn rồi, từ đại sảnh ra tới ngoài đường chen chúc đám đông nghìn nghịt, khóc khóc mếu mếu, nào là tiền nhà của tôi, nào là tôi thế chấp cả nhà cửa rồi, nào là tôi đi vay họ hàng, không lấy lại được chỉ có cách nhảy lầu.
Đáng thương hay đáng trách đây, Dư Tội chả nói rõ được, đi qua đám đông, y nhìn thấy rất nhiều người quen, là đồng đội, còn có cả người phân cục.
Có điện thoại, lấy ra thấy số lạ, vừa nhận máy nghe thấy tiếng khóc, chẳng nhận ra, đối phương nói: “ Tôi là Tiết Vinh Hoa, mẹ An An.”
“ An An sao rồi ạ?” Dư Tội hỏi vội, dù thế nào An Gia Lộ luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tim y:
“ An An không sao, là chuyện của tôi.” Bên kia nói:
“ Tôi đã nhắc dì rồi.” Dư Tội không thấy thương hại gì hết:
“ Cám ơn, nhờ cậu một chuyện, nếu tôi có chuyện gì, giúp tôi chiếu cố An An.”
Dư Tội chỉ nghe thấy tiếng khóc rồi cúp máy, đoán chừng không chỉ vấn đề tiền rồi, lại có điện thoại, là của Lý Dật Phong, nói thẳng luôn: “ Hết tiền thì về quê tìm cha cậu, tìm tôi làm gì, tôi có phải cha cậu đâu.”
“ Con mẹ nó, lão tử tuyệt giao với anh.” Lý Dật Phong rống lên cúp điện thoại:
Dư Tội nhún vai, lúc y khuyên thì thằng này chế nhạo, bảo sống trông vào mấy đồng lương là ngu ngốc, giờ có chuyện lại đổ vấy cho mình à, lại có cú điện thoại nữa, chẳng cần xem ai, Dư Tội đặt chế độ im lặng.
Bảy tám xe cảnh sát phóng tới, có vẻ rút kinh nghiệm sự cố lần trước, cảnh sát chống bạo động cũng điều động luôn, men hai bên đường duy trì trật tự.
Cảnh sát xuất hiện càng khiến tình hình loạn hơn, đám nam nữ bám lấy họ, giơ lên tờ giấy hợp đồng, hóa đơn, kể lể câu chuỵện bi thảm của mình, có người leo lên lầu, vừa vung tay hô khẩu hiệu bị cảnh sát đề phòng sẵn đuổi theo kéo lại.
13 giờ, cục có hành động muộn màn, khống chế 81 nhân viên Tĩnh Hải , đưa lên ba xe bus lớn, dù có cảnh sát chống bạo động song ngăn sao nổi đám đông phẫn nộ, chai lọ gạch đá rác rưởi đua nhau ném đám mỹ nữ mặc đồng phục đẹp đẽ của Tĩnh Hải , bọn họ ôm đầu khóc lóc, đếm đi đếm lại toàn là người bị hại, đám người Tĩnh Hải thuê toàn nữ sinh đại học, có cô gái đi làm chưa được một tháng, chưa lĩnh nổi một đồng lương đã gặp họa.
Vốn chẳng có thiên tai, toàn là nhân họa, câu này ứng nghiệm rồi.
Hình ảnh hiện trường chiếu về cục.
Hứa Bình Thu mặt mày đau khổ, rõ ràng có thể áp dụng biện pháp dự phòng, giờ thành dùng biện pháp ứng phó khẩn cấp.
Tới giờ ông ta vẫn mang tâm lý cầu may, công ty lớn nổi danh như thế, chắc không tới mức ôm tiền mà trốn, cả mạng lưới kinh doanh lớn như vậy, không tới mức vứt bỏ hết.
Giờ thì trợ lý, kế toán, người phụ trách mất tích hết rồi.
“ To chuyện rồi.” Hứa Bình Thu lẩm bẩm, không cả dám về văn phòng, điện thoại kêu không dứt, toàn là chiến hữu cũ, người thân, đầu tư hết gia sản vào Tĩnh Hải , giờ trắng tay mong ông vãn hồi phần nào.
....
Ở VN mình cũng gặp một bà rồi, lau dọn nhà trong khu, tích góp được mấy chục triệu đem "đầu tư" còn suốt ngày gạ gẫm mẹ mình, xem TV thì năm nào cũng vài vụ thế này.