Chương 71:
Có hợp đồng của Tôn Diệu để so sánh, những nghệ sĩ khác ký hợp đồng lập tức trở nên buồn cười. Các fan mỉa mai gọi đó là hiệp ước nô lệ, bị hút máu để nuôi dưỡng một ngôi sao đỉnh lưu như Tôn Diệu.
Cách nói này vừa mới rộ lên không lâu, lại có tin đồn Tôn Diệu thực ra là cháu trai của ông chủ. Chuyện này hoàn toàn chọc giận fan, thì ra vốn dĩ chỉ là hành vi của tư bản hút máu!
Từ Thanh Dã vừa xuống xe đã thấy tin tức trên mạng, anh hơi bất ngờ. Hợp đồng của Tôn Diệu anh không động tới được, rõ ràng là có người khác nhúng tay vào.
Có thể thò tay tới hợp đồng của Tôn Diệu, người ra tay cũng không phải hạng tầm thường. Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, lăn lộn trong giới thì khó tránh khỏi đắc tội vài kẻ thù.
Tạm thời anh không định tiếp tục can dự, cứ xem tình hình phát triển rồi tính.
“Em chú ý theo dõi tình hình trên mạng một chút.”
Từ Thanh Dã gửi cho Tào Mộ An vài bài Weibo đang hot, cùng mấy bài trên diễn đàn, bảo cô để mắt đến.
Tào Mộ An ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại. Từ Thanh Dã liếc nhìn cô, thấy trên mặt cô nở nụ cười, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình đến mức gần như híp lại thành một đường, trông có chút kỳ lạ.
Đó là chuyện riêng của Tào Mộ An, Từ Thanh Dã không hỏi thêm. Sau khi sắp xếp chỗ ở ổn thỏa, anh liền liên hệ với Tô Tử Du.
Suất diễn của Tô Tử Du không nhiều, đa phần thời gian Tô Tử Du ở đoàn phim quan sát, học hỏi những người khác.
Đạo diễn ở đoàn rất giỏi dạy diễn xuất, nhờ vậy kỹ thuật diễn của Tô Tử Du tiến bộ lên nhiều. Quan trọng hơn là bầu không khí đoàn phim rất tốt, không ai coi thường Tô Tử Du chỉ vì xuất thân idol.
Biết Từ Thanh Dã muốn đến thăm đoàn, Tô Tử Du lập tức bảo trợ lý ra đón. Đến nơi, Từ Thanh Dã vừa vào trong đám đông đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Giang Bác Tề.
“Em còn đưa bạn trai theo cả tới đoàn phim nữa?”
Từ Thanh Dã nhỏ giọng lầm bầm. Dù bên ngoài hai người chỉ là bạn thân, nhưng trong đoàn phim nhiều ánh mắt, ở cạnh nhau khó tránh khỏi có chút thân mật bị để ý.
“Sáng nay anh ấy đưa em tới, tiện không có việc gì nên ở lại một ngày, mai sẽ đi rồi.”
Tô Tử Du giải thích, rồi dẫn Từ Thanh Dã tới chỗ Giang Bác Tề ngồi. Anh chào hỏi Giang Bác Tề.
“Ngồi cả ngày ở đây, có hứng thú diễn kịch không?”
Từ Thanh Dã thuận miệng hỏi. Trong giới giải trí, để nổi tiếng nhờ phim ảnh khó hơn ca hát rất nhiều. Một người chỉ có một tính cách, nhưng nhân vật thì biến hóa khôn lường. Nhân vật mang đến cho diễn viên sức hút mới, mỗi bộ phim đều có thể đem về một nhóm fan mới.
Ca sĩ thì chỉ có thể giữ fan bằng bài hát mới và concert. Nhưng thị trường album trong nước đã nguội lạnh, sân khấu cho ca sĩ cũng chẳng còn nhiều. Nói ra thì buồn cười, giờ đây sân khấu biểu diễn gần như chỉ còn ở gameshow.
“Không nghĩ đến đâu, tôi chỉ thích làm nhạc thôi.”
Giang Bác Tề lắc đầu. Anh thật khó tưởng tượng mình phải nhập vai thành người khác. Diễn viên phải nghiền ngẫm nội tâm nhân vật, đoán được hành vi, phối hợp với bạn diễn, lại còn để ý ánh đèn, vị trí, hướng máy quay… tất cả quá phức tạp.
Âm nhạc thì đơn giản hơn nhiều. Đôi khi chỉ cần một cây đàn ghi-ta là đủ. Giang Bác Tề thích sự đơn giản, thuần túy đó.
“Nhưng nếu không nổi tiếng thì sao? Vẫn không đổi ý à?”
Từ Thanh Dã lại hỏi. Trong giới ca hát, khái niệm “cây đại thụ” đã từ lâu không còn. Giờ chỉ toàn phù dung sớm nở tối tàn.
“Không nổi thì hát cho bản thân nghe, cho người bên cạnh nghe. Dù sao cũng đủ tiền sống rồi.”
Giang Bác Tề bình thản. Những năm qua, hết show này đến show khác, Giang Bác Tề đều kiếm đủ tiền tích góp. Tương lai nếu bỗng không còn nổi tiếng, Giang Bác Tề cũng có thể thản nhiên chấp nhận sự chênh lệch ấy.
“Cậu đúng là có tâm thái không tệ.”
Từ Thanh Dã nhìn Giang Bác Tề, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng. Rất nhiều lưu lượng sau khi hết thời đều khó chấp nhận quá khứ huy hoàng của mình, sinh ra tâm lý vặn vẹo, thậm chí có người còn trượt dài vào con đường phạm pháp.
“Ừm, cơ bản những gì cần có tôi đều đã đạt được, nên cũng chẳng còn gì phải chấp nhất nữa.”
Giang Bác Tề đưa mắt nhìn về phía Tô Tử Du đang chăm chú nghe đạo diễn chỉ đạo diễn xuất. Cả người Giang Bác Tề bỗng trở nên dịu dàng, ánh mắt vốn có chút sắc bén nay tràn đầy ôn nhu.
Từ Thanh Dã nhìn Giang Bác Tề, lại liếc sang Tô Tử Du, bất giác nhớ đến Thẩm Xác.
Lần đầu tiên anh gặp Thẩm Xác chính là khi đi chụp Giang Bác Tề, mà Giang Bác Tề khi ấy giống như ông tơ bà nguyệt đưa họ lại gần nhau.
Nghĩ vậy, Từ Thanh Dã khẽ bật cười.
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là bỗng nhớ đến lần đầu ra sân bay chụp cậu. Hôm đó, tôi đã gặp được một người rất quan trọng.”
“Vậy thì chúc mừng anh.”
Giang Bác Tề cũng mỉm cười. Hai người ngầm hiểu nhau, chỉ trao đổi ánh mắt mà không cần nói thêm.
Đoàn phim quản lý rất nghiêm, không cho phép chụp hình, Từ Thanh Dã tất nhiên không thể phá vỡ quy củ. Đợi Tô Tử Du quay xong, mấy người cùng nhau đến nhà ăn dùng cơm.
Vừa ngồi xuống, Tô Tử Du đã chống cằm nhìn Từ Thanh Dã.
“Dạo này mọi người đều bàn tán chuyện của Thẩm Tinh. Cô ấy giờ nổi rồi, tham gia một chương trình giải trí liền nhận được nhiều quảng cáo, ai cũng ngưỡng mộ. Có người còn hỏi cô ấy có phải được cao nhân chỉ điểm không, nếu không thì sao đột nhiên lại chọn đúng show thực tế đó mà bật lên được.”
“Đại ngôn thì sao, có người mời cô ấy làm đại diện thức ăn chăn nuôi heo chưa?”
Từ Thanh Dã gần đây không chủ ý theo dõi tin tức về Thẩm Tinh, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy sticker mặt heo của cô trên mạng.
“Chăn nuôi heo thì không rõ, nhưng xúc xích, thịt hộp, mấy món linh tinh thì có khá nhiều. Thêm cả vài loại đồ điện gia dụng nhỏ nữa. Ngoài ra còn có mấy gameshow mời cô ấy tham gia. Anh làm thế nào mà biết cô ấy hợp với loại hình giải trí này vậy?”
Tô Tử Du tò mò. Cậu và Thẩm Tinh vốn không thân, mà Từ Thanh Dã càng không, vậy mà chỉ sau lần tiếp xúc ngắn ngủi anh đã đưa ra phán đoán chuẩn xác.
“Anh cũng không chắc cô ấy hợp hay không. Chỉ thấy cô ấy thú vị, muốn cho thử một lần thôi. Anh cũng chẳng lấy tiền, nếu thất bại thì cô ấy vẫn có thù lao, sẽ không đến tìm anh gây phiền phức. Còn nếu thành công, có thù lao thêm thì cũng coi như cô ấy ngại không nhận, anh chỉ tốn công nói vài câu, coi như đánh cược một phen thôi.”
Từ Thanh Dã buông tay cười nhạt. Anh vốn chỉ biết sơ qua đại khái cốt truyện, mà Thẩm Tinh vốn là nhân vật phụ không tên trong nguyên tác, nên anh chỉ có thể thuận theo hợp lý mà đẩy nhẹ một chút.
“A, em còn tưởng anh không lấy tiền vì quá tự tin, chắc chắn cô ấy sẽ thành công cơ.”
Tào Mộ An vốn cúi đầu ăn cơm, nghe vậy thì ngẩng lên đầy kinh ngạc.
“Anh đâu phải thần tiên.”
Từ Thanh Dã bĩu môi. Tào Mộ An thoáng thất vọng, cảm giác ánh hào quang quanh anh trong phút chốc tan biến.
“Vậy nếu có người cũng muốn nhờ anh cố vấn, em có thể giới thiệu không?”
Tô Tử Du hơi ngẩn ra. Những lần Từ Thanh Dã ra tay đều rất đẹp mắt, hóa ra anh chỉ là kẻ gan to, dám liều và đủ khéo mà thôi.
“Đương nhiên có thể, giới thiệu tới anh rất hoan nghênh.”
Từ Thanh Dã gật đầu. Việc quy hoạch sự nghiệp cho nghệ sĩ chỉ là nghề phụ, công việc chính của anh vẫn là quản lý account marketing, tiếp tục bươn chải trong giới giải trí đầy sóng gió.
“Không bao lâu nữa sẽ có chương trình tuyển tú, hai người có muốn cùng anh làm không? Tuyển tú rất dễ kiếm tiền. Chỉ cần mở vài trạm, góp vốn ứng trước, một giây là có thể dựng phòng.”
Từ Thanh Dã vừa ôn lại nguyên tác với những sự kiện lớn, anh biết tuyển tú hiện tại là hạng mục hái ra tiền. Fan của các thí sinh đông, lại chịu chi, mỗi người góp một chút là đủ lời rồi.
Hơn nữa, Từ Thanh Dã thật ra không cần động đến tiền của fan. Các công ty lớn đã chi marketing phí cho thí sinh cũng đủ để anh kiếm kha khá.
Còn việc trực tiếp lấy tiền fan, phải người có lòng dạ thật dày mới làm. Anh chỉ bán mấy thứ xung quanh để fan mua ủng hộ mà thôi.
“Thôi, em còn phải quay phim. Đạo diễn giới thiệu cho em mấy đoàn phim, chờ xong bộ này em sẽ đi thử vai.”
Tô Tử Du lắc đầu. Với cậu, chuyện Từ Thanh Dã nói quá phức tạp, căn bản không rành.
“Tôi thì muốn làm giảng viên hướng dẫn, cũng đã nhận được thông báo rồi. Nhưng mà… tuyển tú này còn chưa công bố, sao anh biết được?”
Giang Bác Tề nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Dã, rõ ràng anh không hề đơn giản như mình vẫn nói.
“Tôi tất nhiên có chút quan hệ.”
Từ Thanh Dã có chút chột dạ, lỡ lời quên mất tin này đã công bố hay chưa. Dù sao, nguyên tác tác giả chính là mối quan hệ lớn nhất của anh, vậy cũng không tính là nói dối.
Ăn cơm xong, Giang Bác Tề phải quay về thành phố A. Từ Thanh Dã và hai người còn lại cũng không tiện làm phiền đôi tình nhân nhỏ kia, chào hỏi rồi đi trước.
“Chúng ta ở đây mấy ngày vậy?”
Tào Mộ An cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu hỏi Từ Thanh Dã.
“Thế nào, em có việc à?”
Từ Thanh Dã không trả lời thẳng, chỉ hỏi lại cô.
“Ừm… em muốn đi chơi với bạn. Ngày mai em có thể xin nghỉ không?” Tào Mộ An gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Về nguyên tắc, công việc của bọn họ khá tự do. Nhưng lần này là hành động tập thể, nếu cô muốn tách nhóm thì tất nhiên phải xin phép.
“Được thôi, chỉ cần em tự lo liệu là được.”
Từ Thanh Dã gật đầu đồng ý. Tào Mộ An lập tức mừng rỡ, nở nụ cười tươi.
“Cảm ơn anh. Vậy em đi ngủ trước đây.”
Tào Mộ An vui vẻ chạy vào phòng. Từ Thanh Dã liếc nhìn bóng lưng cô, rồi tiện tay kéo Dịch Hòa, vốn cũng đang chuẩn bị trở về phòng lại.
“Làm gì thế?”
Dịch Hòa khó hiểu nhìn Từ Thanh Dã. Hôm nay Dịch Hoà rõ ràng ngoan ngoãn ở bên cạnh, không hề nói câu nào châm chọc cả.
“Anh cảm thấy Tào Mộ An có gì đó không ổn, ngày mai em theo dõi em ấy một chút.”
“Yêu đương thôi chứ gì, cười kiểu hoa si ai mà chẳng nhìn ra.” Dịch Hòa cắm tay vào túi, chẳng buồn đáp nghiêm túc.
“Mỗi ngày đi làm, em ấy nói chuyện với ai thì nói, vẫn cứ ôm điện thoại mãi. Anh đoán tám phần là đang yêu qua mạng. Lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao? Em cứ theo thử xem, nếu thật sự chỉ là bạn bè thì quay về.”
“Vậy sao không phải anh đi, lại bắt em đi?”
Dịch Hòa không phục. Quan tâm đồng nghiệp thì chính anh đi mới đúng, sao lại đẩy cho cậu.
“Bởi vì anh cũng bận… yêu qua mạng. Ban ngày chắc không dậy nổi.”
“Được rồi được rồi, các người cứ liệu hồn. Sớm muộn gì cũng bị cho ăn thuốc độc ở trong nước cho xem.”
Dịch Hòa hừ một tiếng, bực bội. Hai hôm nữa Dịch Hoà phải về nhà đi xem mắt thôi, ai mà chẳng có người yêu, sao cứ bắt cậu làm việc này việc kia.
“Anh sẽ cho em thêm tiền thưởng. Tuy em không thiếu tiền, nhưng thành ý thì vẫn phải có, em cứ đi xem cho anh.”
“Bao nhiêu?” Dịch Hòa liếc mắt hỏi.
“Năm trăm thôi, nhiều hơn thì anh tiếc lắm. Mà nếu đi taxi thì phí đó anh không trả đâu nhé.”
“Đúng là kẻ keo kiệt.”
Dịch Hòa lắc đầu, xoay người về phòng, dùng sức đóng cửa cái rầm. Vào công ty này xong, tính khí của cậu ngày càng tệ đi.