Chương 72:
Tào Mộ An sáng sớm đã ra cửa, Dịch Hòa suýt chút nữa bỏ lỡ. Nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng Dịch Hoà âm thầm mắng Từ Thanh Dã mấy lượt.
Làm paparazzi, Dịch Hòa không có nhiều cơ hội săn tin lớn, phần lớn chỉ phụ trách một số việc hậu cần. May mắn lần này đi cùng Tào Mộ An cũng không quá khó khăn, bằng không Dịch Hoà chắc chắn sẽ thất bại.
Trước khi ra ngoài, Tào Mộ An tìm đến tiệm tóc gội đầu, làm lại kiểu tóc, rồi còn hẹn phòng trang điểm để make-up, chỉnh sửa dáng vẻ hoàn toàn khác ngày thường.
Ngày thường, Tào Mộ An vốn rất tùy tiện, trang điểm nhiều nhất cũng chỉ đánh chút kem nền với son môi. Nhưng hôm nay bận rộn đến tận trưa mới xong.
Sau đó cô tìm một quán ăn trưa, còn Dịch Hòa thì chỉ mua vội ổ bánh mì lót dạ. Làm paparazzi vốn chẳng dễ dàng gì, nhiều lần suýt chút nữa bị phát hiện.
Dọc đường, Dịch Hòa vừa đi vừa oán giận với Từ Thanh Dã:
“Người ta yêu đương đàng hoàng, anh quản làm gì nhiều như thế, còn bắt em theo dõi.Em thấy mình cứ như kẻ b**n th** vậy.”
Ăn xong, Tào Mộ An lại ghé cửa hàng hoa mua một bó hoa. Thoạt nhìn, cô đối với buổi hẹn lần này vô cùng nghiêm túc.
“Cứ để em ấy đi đi. Tình yêu tiến triển nhanh quá thường chẳng phải chuyện hay, hơn nửa là bị lừa thôi.”
Giọng Từ Thanh Dã rất chắc nịch. Chỉ mới quen được hai ngày đã hẹn gặp mặt, làm sao có thể là người tốt được.
“Anh đúng là lo xa y như làm cha người ta, chuyện gì cũng phải bận tâm.”
Dịch Hòa bất đắc dĩ, cúp máy rồi tiếp tục bám theo. Sau khi mua hoa, Tào Mộ An lại bắt taxi đi ngay, Dịch Hòa vội vàng đuổi theo, chỉ cảm thấy hành trình hôm nay của cô thật sự quá dày đặc.
Ngồi trên xe, Tào Mộ An báo địa chỉ xong thì lấy gương ra chỉnh lại kiểu tóc.
Hôm nay, cô chuẩn bị đi gặp Trương Mục. Từ sau tiệc tất niên hôm nọ, khi cô đăng ảnh dự tiệc lên mạng, Trương Mục liền chủ động nhắn tin, khen ảnh của cô rất đẹp rồi nói chuyện khá nhiều.
Tài khoản fan này là nick mới lập, nhưng Tào Mộ An cũng đã đăng không ít nội dung: toàn là kiểu bài viết tiêu chuẩn của fan nữ, nào là khen ngợi idol, chia sẻ video, đôi khi khoe chút chuyện vặt đời thường.
Vì vốn đã là fan từ trước nên cô khá hiểu rõ Trương Mục, thỉnh thoảng còn viết vài câu thật sự chạm đến lòng người, khiến đối phương có cảm giác cô đã thích anh ta nhiều năm.
Mỗi lần trò chuyện, Trương Mục đều tỏ vẻ cảm ơn, cảm ơn cô đã yêu thích và ủng hộ mình.
Rồi với nhiều lý do, anh ta đưa ra lời mời: muốn mời Tào Mộ An đi ăn, còn nói sẽ cho cô nghe thử ca khúc mới, mong có thêm ý kiến từ fan.
Ban đầu Tào Mộ An từ chối, nhưng Trương Mục thể hiện rất chân thành, khiến cô dao động. Lần này vừa đúng lúc có dịp đến thành phố C, cô cảm thấy đi một lần cũng chẳng sao.
Tào Mộ An theo đuổi thần tượng nhiều năm, gần gũi nhất với minh tinh cũng chỉ dừng lại ở những lần gặp mặt dưới sân khấu.
Lần này được hẹn gặp riêng, đối với cô mà nói vẫn là lần đầu tiên. Cô có chút khẩn trương, sợ bản thân biểu hiện không tốt sẽ khiến đối phương thất vọng.
Ở một khu biệt thự tại thành phố C, Trương Mục cùng vài người bạn đang ngồi trong phòng khách chơi game. Vừa đánh xong một ván, một người bạn liếc nhìn đồng hồ, cất giọng trêu chọc:
“Người đó còn đến không vậy? Đừng nói là cho cậu leo cây nhé.”
“Chắc chắn sẽ đến. Cô ta đã nhắn cho tôi lúc bắt taxi rồi. Chắc sắp tới thôi. Lần này chắc chắn là một tiểu phú bà. Hôm tiệc tất niên cô ta ngồi ở hàng ghế đầu, trước đó khi đăng ảnh album, còn lộ ra cả khung cảnh ngoài cửa sổ.Chính là biệt thự ở thành phố A. Tôi đã thử gợi chuyện mấy lần, tóm lại có thể khẳng định cô ta là tiểu phú bà, hơn nữa còn trẻ, dễ lừa lắm.”
Trương Mục có chút đắc ý. Hắn đã cẩn thận lật đi lật lại Weibo của Tào Mộ An. Tuy không có ảnh tự chụp, nhưng qua những tấm hình lộ bàn tay và trang phục cũng đủ đoán ra tuổi tác còn nhỏ. Thêm vào đó, cách nhắn tin, biểu cảm, từ ngữ ngây ngô… càng chứng minh đối phương chỉ là một cô gái trẻ.
Đối tượng như vậy chính là kiểu Trương Mục ưa thích: vừa non nớt dễ lừa, lại có tiền. Hắn sẽ vờ làm bạn trai, thỉnh thoảng than nghèo kể khổ để moi tiền. Đến khi chán rồi thì tùy tiện kiếm cớ chia tay, tốt nhất còn chụp được vài tấm ảnh riêng tư để uy h**p, khi ấy đối phương có tức mấy cũng chẳng dám mở miệng.
“Vẫn là cậu may mắn, lăn lộn trong giới giải trí mới có cơ hội thế này. Bọn tôi hát bao nhiêu năm rồi mà còn chẳng bằng một góc.”
Một người bạn tỏ vẻ chua chát. Họ cũng từng theo nghiệp âm nhạc, đáng tiếc không có vận như Trương Mục, hiện tại chỉ còn lang bạt khắp quán bar.
“Tôi thiếu gì mà chưa từng chia cho các cậu chỗ tốt? Đừng nói nhảm nữa. Mau dọn dẹp một chút, kẻo lát nữa dọa bạn gái của tôi chạy mất.”
Trương Mục đạp nhẹ một người bạn bên cạnh, vẻ mặt mang theo sự đê tiện giễu cợt, hoàn toàn khác với hình tượng sáng chói trên sân khấu.
Khi Tào Mộ An đến nơi, cô báo số nhà cho bảo vệ rồi mới được dẫn vào. Dịch Hòa vốn muốn theo cùng, nhưng bảo vệ thấy dáng vẻ Dịch Hoà che khẩu trang, hành động lén lút thì lập tức chặn lại không cho đi.
Dịch Hoà phải mất một hồi xoay xở, thậm chí moi sạch tiền mặt trong ví đưa cho đối phương, rồi ký tên vào sổ đăng ký khách mới được cho vào.
Lỗ vốn quá rồi!
Dịch Hòa nhìn quanh biệt thự, trong lòng thầm tính toán giá trị. Căn nhà này chắc chắn không hề rẻ, người có thể mua được ở đây hẳn cũng có chút tài sản, dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng là thuê.
Dịch Hoà không biết rốt cuộc Tào Mộ An thực sự gặp một phú nhị đại, hay lại vướng phải “mâm thịt heo” chuyên đi lừa đảo.
Không kịp đuổi sát theo, Dịch Hòa nhất thời chẳng biết nên chạy về hướng nào, chỉ đành đi vòng quanh, hy vọng may mắn sẽ tìm được manh mối.
Tào Mộ An đến nhà Trương Mục, vừa bước vào liền thấy trong phòng có mấy người đàn ông. Hàm lượng nam giới quá cao khiến cô có chút khó chịu.
“Anh có nhiều bạn bè như vậy, tôi giống như hơi quấy rầy.”
Ánh mắt Tào Mộ An quét một vòng khắp phòng khách, nhưng cô không bước vào hẳn, chỉ nhìn Trương Mục rồi đưa hoa cho hắn.
“Rất vui khi được gặp anh, nhưng tôi không muốn làm phiền anh và bạn bè. Lần sau có dịp, tôi sẽ nghe ca khúc mới của anh sau.”
Cô vừa dứt lời đã định quay đi. Thấy thế, đám bạn của Trương Mục liền hoảng, có người tiến lên muốn kéo cô lại. Tào Mộ An lập tức tránh ra, ánh mắt bực bội nhìn chằm chằm đối phương.
“Có ý gì? Chẳng lẽ tôi không thể đi sao?”
“Cô hiểu lầm rồi. Ý bọn tôi là sự xuất hiện của cô không hề quấy rầy, thêm một người thì càng vui thôi. Chúng tôi đều làm âm nhạc cả, nghe nói cô rất yêu thích nhạc của Trương Mục, nên mới muốn cùng nhau trò chuyện.”
Người đàn ông vừa nói vừa xoa tay, ánh mắt nhìn cô hơi lộ vẻ dán chặt. Vốn dĩ Tào Mộ An đã xinh đẹp, hôm nay còn cố tình trang điểm nên càng nổi bật, là điển hình của một tiểu mỹ nữ.
Ánh mắt của hắn khiến Tào Mộ An thấy chán ghét, trong đầu cô bỗng lóe lên vô số suy nghĩ.
“Tôi hiểu rồi. Các người giả vờ nói chuyện âm nhạc, lý tưởng, giả vờ bảo tôi đến nghe ca khúc mới… kỳ thực là có ý định lừa tôi tới đây, rồi toan tính chuyện khác, đúng không?”
Cô cảm thấy bản thân đúng là “đi nhiều bên sông, khó tránh khỏi ướt giày”. Theo đuổi thần tượng bao năm, chưa đủ thảm hại sao, giờ còn tin lời hẹn riêng tư của một nam minh tinh.
“Đừng nói khó nghe thế. Chẳng phải cô cũng mong có chút gì với tôi nên mới chịu đến đây sao? Nếu không, sao ngày nào cô cũng gọi ‘ca ca ca ca’ rồi đăng bài, đăng ảnh? Tôi đây coi như phát thiện tâm, thỏa mãn cô một lần.”
Bị chọc thủng, Trương Mục cũng không còn giả vờ nữa. Khu vực này vắng người, chỉ có mấy gã bạn của hắn, bọn chúng vốn chẳng lo Tào Mộ An thật sự chạy thoát. Chỉ là cô không chịu phối hợp, sự việc vì thế trở nên phiền toái hơn một chút.
“Con mẹ nó, bà đây cho mày chút thể diện trang điểm ăn mặc một phen, mày lại coi tao là thỏ non à? Tao nói cho mày biết, đêm nay tao sẽ đưa mày lên hot search!”
Nhìn bộ dạng Trương Mục, Tào Mộ An cảm thấy ghê tởm. Cô siết chặt nắm tay, đảo mắt nhìn mấy gã đàn ông trước mặt, thân thể đều đã bị rượu chè làm hao mòn, liền không hề do dự tung ra hai cú đấm.
Nhà cô vốn mở phòng tập quyền anh. Khi những bé gái khác còn đang chơi búp bê, cô đã đấm vỡ không ít bao cát.
Gia đình cô từng định để cô kế thừa phòng tập, chỉ là mấy năm trước phòng tập bị giải tỏa, bồi thường một khoản tiền lớn, mọi người trong nhà lại thấy kinh doanh vất vả, nên không mở lại.
Những năm trước, để chuẩn bị kế nghiệp, Tào Mộ An đã tham gia không ít giải đấu, giành về rất nhiều huy chương vàng. Cho nên bây giờ xử lý mấy gã công tử ăn chơi này, hoàn toàn không phải chuyện đùa.
Dịch Hòa lúc đó đang loanh quanh tìm kiếm, bỗng nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới. Vừa đến cổng, Dịch Hoà đã thấy Tào Mộ An trong chiếc váy xinh xắn, tung quyền hạ từng tên một, gã nào gã nấy đều ngã lăn ra đất. Dịch Hoà nhanh chóng rút điện thoại, “rắc rắc” chụp liên tục mấy tấm.
Dịch Hòa ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Tào Mộ An nghe tiếng động, quay đầu thấy Dịch Hoà, cũng thoáng sững sờ.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi… đi ngang qua, cậu tin không?”
Dịch Hòa có chút xấu hổ, ngước nhìn trời, tình huống này vượt xa dự đoán của cậu.
“Cậu theo dõi tôi? Tại sao lại theo dõi tôi?”
Tào Mộ An phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra, chỉ là cô vẫn không biết Dịch Hòa theo mình để làm gì.
“Không phải theo dõi, mà là bảo vệ. Cũng không phải do tôi tự ý, là Từ Thanh Dã đưa cho tôi năm trăm tệ, nhờ tôi đi theo. Nói là cậu cứ ôm điện thoại cười ngây ngô, trông y như đang yêu qua mạng, bảo tôi đi theo xem sao, kẻo bị lừa. Nhưng… rốt cuộc tình huống này là sao vậy?”
Dịch Hòa nói qua loa rồi cúi nhìn đám người nằm sõng soài trên đất, chợt thấy gương mặt quen quen.
“Ơ, chẳng phải đây là idol mới của cậu sao? Sao lại thành ra thế này? Cậu dùng nắm đấm đập idol của mình hả?”
Hình ảnh Tào Mộ An tung quyền vẫn còn hằn trong đầu Dịch Hòa, không cách nào xóa đi. Ở chung lâu như vậy, cậu thật sự không ngờ Tào Mộ An lại có bản lĩnh này.
Bình thường nhìn vào hoàn toàn không thấy, không ngờ cô lại là một… loli bạo lực.
“Cứu mạng… cứu tôi với ——!”
Dịch Hòa đang trò chuyện với Tào Mộ An, Trương Mục nằm trên đất nghe thấy giọng cậu liền vội vàng kêu cứu.
Hắn biết xung quanh đây gần như chẳng có ai, vì là khu chung cư cũ, hệ thống an ninh yếu kém, camera giám sát cũng như có như không, hiếm khi có người qua lại. Nếu Tào Mộ An thật sự muốn ra tay với bọn họ, căn bản sẽ chẳng ai đến cứu giúp.
Giờ phút này đột nhiên có người đến, hơn nữa dường như còn quen biết Tào Mộ An, Trương Mục lập tức coi đó như cọng rơm cứu mạng.
“Kêu cái gì mà kêu! Còn kêu nữa tôi cho thêm hai cú!”
Tào Mộ An hừ lạnh, đi ngang qua liền đá một cái vào Trương Mục.
“Hắn lừa tôi đến đây, định giở trò xấu. Quả thật rắp tâm bất lương.”
Nhìn năm gã đàn ông nằm rạp dưới đất, Tào Mộ An không dám tưởng tượng, nếu hôm nay cô chỉ là một nữ sinh bình thường, liệu sẽ xảy ra chuyện gì.
“Vậy chẳng lẽ cậu biết hắn ta là loại người này nên mới cố ý tới để câu cá, chụp ảnh lấy chứng cứ sao?”
Dịch Hòa nhìn dáng vẻ Tào Mộ An tung quyền hạ gục từng tên, theo bản năng cảm thấy cô giống như đã có chuẩn bị từ trước.
“Không phải… Ban đầu tôi chỉ nghĩ sẽ nói chuyện lý tưởng, nói về âm nhạc, tán gẫu đôi câu phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng… hình như tôi lại nhìn lầm người rồi.”
Tào Mộ An hơi ngượng ngùng cúi đầu. Trương Mục dù sao cũng khá có tài ăn nói, khiến cô bị hớp hồn trong chốc lát. Chỉ mới trò chuyện đôi ngày, cô đã cảm thấy hứng thú, tuy chưa đến mức yêu đương, nhưng cũng muốn bắt đầu từ tình bạn.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Dịch Hòa trở nên phức tạp. Cậu nhìn đám đàn ông nằm la liệt dưới đất mà thoáng rùng mình.
Không chần chừ thêm, Dịch Hoà lập tức rút điện thoại gọi cảnh sát.Loại cặn bã này, ai biết được còn có thể giở thêm trò bẩn thỉu gì nữa.