Tống Anh gật đầu, Tống Mãn Sơn lập tức kêu tiểu nhị mang đồ ăn lên.
"Ngươi cũng tháo mũ có rèm ra đi. Tuy hơi xấu xí một chút nhưng không liên quan gì đến người khác. Hơn nữa, thái độ của Duyệt Phong Lâu này rất tốt, người ta đều đang bận ăn cơm, làm gì có ai rảnh mà nhìn ngươi?" Tống Mãn Sơn nói chuyện không hề khách khí chút nào.
Hắn ta là trưởng bối, hơn nữa từ nhỏ đã bắt nạt mấy đứa trẻ trong nhà, cũng đã quen ăn nói thẳng thắn.
Nhưng lúc này, Hoắc đại nhân kia quay sang, nhìn thấy Tống Anh thì hơi cau mày.
Tống Anh đội mũ có rèm không phải vì cảm thấy bản thân mình không thể gặp người khác mà trên thực tế là để tránh một chút phiền toái, thế nên lúc này vô cùng nghe lời. tháo mũ có rèm ra.
"Khi nào thì đưa bạc cho ta?" Tống Mãn Sơn hỏi.
"Trên người ta chỉ mang theo một ít, đưa cho thúc trước, phần còn lại chờ đến khi về nhà rồi nói tiếp." Tống Anh đáp.
Tống Mãn Sơn đương nhiên cần bạc để kêu gọi các huynh đệ, nàng cũng hiểu tính nết của Tứ thúc nhà mình, không sợ hắn ta cầm bạc rồi chạy trốn, phần còn lại thì sau khi trở về sẽ tìm người bảo lãnh viết khế ước rồi đưa nốt.
Tống Anh móc ngân phiếu trị giá 150 lượng ra đưa qua.
Hoắc Triệu Uyên bên cạnh càng cau mày chặt hơn.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã được bưng lên. Tống Mãn Sơn trước giờ luôn thích bắt nạt người khác, cũng biết Tống Anh không thiếu mấy món ngon này nên lúc ăn cơm không hề để ý đến Tống Anh, gần như gắp hết thịt trong chén cho vào trong bụng mình.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, sau khi ăn mấy miếng, hắn ta còn rót rượu cho Tống Anh: "Ngươi cũng uống chút đi, uống say thì vẫn còn có ta."
Hắn ta cho rằng Nhị chất nữ nhà mình chắc chắn cất giấu không ít chuyện trong lòng.
Uống rượu giải sầu, sau khi uống mấy ngụm thì trong lòng sẽ có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng trong mắt người khác lại không phải như vậy.
Hoắc Triệu Uyên chỉ cảm thấy người ngồi bên cạnh là kẻ tiểu nhân dụ dỗ nữ nhân nhà lành. Tên tiểu nhân này không chỉ ghét bỏ dung mạo của Tống tiểu thư mà còn lừa tiền của nàng. Lúc trước vị Tống tiểu thư này đáng thương đến mức phải lên núi hái hoa lúc nửa đêm, có thể thấy được 150 lượng... e rằng là toàn bộ gia tài của nàng.
Vậy mà đều bị tên tiểu nhân háo sắc này lừa hết.
Hắn không muốn quản chuyện riêng của người khác.
Nhưng mà...
Kẻ này thực sự ồn ào, còn gọi thêm cả rượu.
Đại tiểu thư Tống gia xuất thân là thiên kim tiểu thư danh môn, tuy lưu lạc đến nơi thôn dã nhưng vẫn là người nhã nhặn nền nã, nếu uống mấy ngụm rượu mơ thì cũng không sao, nhưng nam nhân này lại gọi rượu mạnh...
Hoắc Triệu Uyên có chút không vui.
Nhất là khi nhìn món củ cải trắng hầm gà trước mắt, hắn lại càng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Không ngờ Tống cô nương này lại gả cho kẻ vô lại như thế, thật sự đáng tiếc.
"Ta sẽ đi tìm các huynh đệ tâm sự trước, thứ này ngươi mang về đưa cho Nguyệt Nương giúp ta." Tống Mãn Sơn đưa hết tất cả những gì đã mua cho Tống Anh.
Nguyệt Nương chính là Tiểu Diêu thị.
Tống Anh ngoan ngoãn nhận lấy.
Cơn giận nghẹn ngang ngực Hoắc Triệu Uyên.
"Tống tiểu thư." Cuối cùng vẫn mở miệng.
Tống Anh và Tống Mãn Sơn đều sững sờ, quay đầu lại nhìn. Tống Mãn Sơn nghi ngờ hỏi: "Nhị Nha, ngươi quen hắn sao? Sao không nói sớm chứ? Nếu ngươi nói sớm thì chúng ta đã ngồi chung một bàn rồi!"
Sao phải gọi đồ ăn giống nhau chứ? Hắn gọi mấy món khác, mọi người cùng ngồi ăn với nhau mới náo nhiệt!
"Tống tiểu thư... vẫn nên có lòng đề phòng thì hơn, người thân thiết bên cạnh e rằng cũng không đáng tin bằng vàng bạc." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.
Tống Anh gật đầu: Đúng là như vậy.
Nhưng, vậy thì sao?
"Đa tạ Hoắc đại nhân đã nhắc nhở." Tống Anh trông rất lanh lợi.
Nhưng Hoắc Triệu Uyên cảm thấy nàng vẫn không hiểu.
150 lượng, sao có thể tặng thẳng ngân phiếu có giá trị lớn như vậy cho người khác chứ?
Cho dù người này là trượng phu của nàng thì cũng không được. Dù sao kẻ này cũng trông không giống người làm việc đàng hoàng, bây giờ cầm được bạc e rằng sẽ mang đi cá cược. Nếu nam nhân này đối xử tốt với nàng thì cũng thôi đi, nhưng kẻ này lại bảo Tống tiểu thư giúp hắn ta đưa son phấn cho nữ nhân khác...
Sao có thể không nói lý lẽ như thế?
"Tống tiểu thư, tuy ngươi đã bị hủy dung nhưng tài đức, phẩm hạnh ưu tú. Nam nhân khắp thiên hạ đều thích nhìn mặt, ngươi chớ miễn cưỡng bản thân, phải đối xử tốt với chính mình một chút mới phải." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.