Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 255

Tống Anh bất ngờ được Hoắc Triệu Uyên "khích lệ" thì sửng sốt, sau đó nghi ngờ nhìn hắn.

Lời nói của Hoắc đại nhân này thực sự hơi kỳ lạ đúng không? Nói nàng tuy rằng diện mạo không đẹp nhưng lại tài giỏi, tính tình tốt, nói như thể cực kỳ hiểu nàng. Không chỉ như vậy, hắn còn nhắc nàng nên đối xử tốt với bản thân mình một chút...

Không đúng, hắn còn nhắc đến một câu "Nam nhân khắp thiên hạ đều thích nhìn mặt"...

Những lời này...

Dường như có thâm ý khác!

Tống Anh suy nghĩ một lúc, đó giờ bản thân mình chưa nói được mấy câu với vị đại nhân này, chẳng qua lúc trước cùng ăn một bữa cơm "dã ngoại ở ngoại thành" mà thôi...

Từ từ!

Tống Anh đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên hiểu rõ!

Tục ngữ nói rất đúng, con đường ngắn nhất đến trái tim của nam nhân chính là thông qua dạ dày!

Lần trước gặp mặt, nàng cực cực khổ khổ làm một nồi củ cải trắng hầm gà, cây củ cải trắng lớn đó được nàng dùng linh thủy trong không gian tưới, chất lượng hảo hạng, tay nghề nấu nướng của nàng cũng không hề tệ, hai điều này kết hợp với nhau tạo ra món ăn vô cùng thơm ngon!

Chắc chắn vị đại nhân này rất nhớ nhung hương vị đó!

Thì ra là thế.

Hoắc đại nhân này nhìn trúng nàng bởi vì nấu ăn ngon, vậy nên bây giờ hắn đang nghiêm túc thổ lộ sao?

Tuy nói năng uyển chuyển nhưng hẳn là không thể có ý khác nhỉ?

"Khụ!" Tống Anh ngượng ngùng ho khan một tiếng, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hoắc đại nhân, nghiêm túc nói: "Hoắc đại nhân thần phong tuấn lãng, còn tiểu nhân lại không có tư sắc gì, không dám trèo cao. Đa tạ đại nhân đã xem trọng."  

"???"Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.

Nhìn sắc mặt u ám như phải chịu đả kích của Hoắc đại nhân, Tống Anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Không giấu gì đại nhân, trượng phu nhà dân phụ tuy rằng không địch nổi phong tư của đại nhân nhưng dân phụ sống là người của hắn, chết là ma của hắn, tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến*."

*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Khiến Hoắc Tứ Tượng nghiêm túc đi theo bên cạnh hắn hồi thần lại.

Dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn đại nhân nhà mình.

Hóa ra đại nhân thích phụ nhân này sao!?

Hoắc Tứ Tượng cau mày, đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện… không thể lý giải được!

Tuy rằng đại nhân nhà hắn tính tình ngay thẳng nhân hậu nhưng cũng khá lạnh lùng, thiên hạ có vô số người đáng thương nhưng không phải ai cũng được đại nhân hào phóng giúp đỡ. Trước đây đại nhân cũng đã nói qua, trên đời này có rất nhiều người bi thảm, phần lớn đều do bọn họ tự chọn con đường đó cho mình, tỷ như tên ăn mày nghèo khổ bên đường, lưu lạc như thế tất có nguyên nhân, vì vậy bình thường đại nhân chỉ nhìn một cái, cùng lắm thì cho thêm mấy đồng tiền.

Nhưng đối với phụ nhân này lại khác.

Trước đây quan sát người ta bán quả dại, sau đó biết được có kẻ trộm theo dõi thì bảo quan phủ ra tay, đến đêm hôm đó trong rừng cây thì càng quá hơn, đại nhân tiết kiệm như vậy... thế mà lại cho nàng bạc!

Bạc trắng đấy! Thường ngày khi ra ngoài hay ăn uống, đại nhân đều vô cùng giản dị, sinh hoạt không khác gì bá tánh bình thường, nhưng lần đó lại vung tay lên cho phụ nhân này rất nhiều bạc!

Còn chuyện ở thôn Thạch Đầu nữa, hai người đã ăn cơm cùng nhau...

Nghĩ như vậy, Hoắc Tứ Tượng đột nhiên cảm thấy gian… tình này hình như... đã rắp tâm từ lâu rồi!

Hoắc Tứ Tượng nuốt nước miếng, sau đó nhân lúc đối phương vẫn chưa có thân phận gì mà lén đánh giá kỹ càng một phen.

Chậc, tuy rằng trên mặt có ba vết sẹo nhưng diện mạo quả thực không tệ, làn da trắng trẻo như ngọc, đôi mắt hạnh sáng như sao, đúng là rất đẹp, còn có dáng người này nữa...

Nếu không bị hủy dung thì cũng có thể xem như nhất đẳng giai nhân.

Thật ra, làn da hiện giờ của Tống Anh được nuôi dưỡng trong lúc ở hầu phủ hai năm.

Trước đây nàng không như vậy, cho dù diện mạo vốn xinh xắn thì cũng bị làn da ngăm che lấp vẻ đẹp, hơn nữa lời nói và hành động hoàn toàn khác với bây giờ.

Hoắc Tứ Tượng cảm khái trong lòng, không hiểu sao lại thấy đồng cảm với đại nhân nhà mình.

Bình Luận (0)
Comment