Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 256

Đại nhân nhà hắn đến tận bây giờ mới động lòng, vậy mà lại để ý người... đã có gia thất!

Thật đáng thương!

Nhưng mà...

Nhìn nam nhân này cũng chẳng ra gì, nếu đại nhân mạnh bạo hơn mấy phần, ra tay cướp người thì có lẽ cũng không ai dám nói gì... Đương nhiên, hắn tuyệt đối không dám nói ra suy nghĩ này, nếu không sẽ bị đại nhân đánh chết ngay tại chỗ!

Hoắc Triệu Uyên cũng nghe ra Tống tiểu thư hiểu lầm mình.

Vốn định giải thích một chút nhưng vừa nghe nàng nói lời chung tình như thế thì nhất thời ảo não.  

Đa phần nữ nhân trong thiên hạ đều bị hoàn cảnh giam cầm.

"Ngươi không cần sợ, nếu ngươi... muốn hòa li, ta sẽ cho người đến quan phủ xử lý giúp ngươi, ngoài ra sẽ cho người tìm cho ngươi một tòa nhà, người này sẽ không dám tới quấy rầy." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.

Tống Anh chớp chớp mắt, nghi ngờ sức hút của bản thân mình quá lớn.

Đây, đây là muốn kim ốc tàng kiều* sao?!

* Kim ốc tàng kiều: chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình

"Khoan đã! Người này? Người đại nhân đang nói tới là Tứ thúc của ta sao?" Tống Anh đột nhiên tỉnh táo lại.

"Tứ thúc?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.

"Ôi! Đúng là tiểu nhân!" Tống Mãn Sơn vội vàng lên tiếng, "Đại nhân nhìn trúng chất nữ của ta sao? Vậy cũng được. Hay là tìm một bà mối đàng hoàng đến nhà cầu hôn đi? Đại nhân… chưa lập gia đình nhỉ? Đừng thấy bọn ta là thôn dân chất phác mà lầm tưởng, thực ra chất nữ này của ta từng học quy củ ở nhà giàu có đấy. Nếu đại nhân thật lòng ái mộ thì phải tôn trọng nàng một chút, Nhị Nha nhà bọn ta không làm thiếp cho người khác, càng sẽ không làm tình nhân đâu."

Tống Anh chính là người Tống gia bọn họ!

Sao có thể đi làm thiếp chứ?

Thiếp thất được phép mua bán, ngoại trừ thê thiếp của hoàng đế trông hơi có thể diện một chút thì những thiếp thất khác cho dù được sủng ái cũng chỉ là phong cảnh bề ngoài, không được quan phủ bảo vệ!

Thế nên, cho dù xuất giá cũng phải làm chính thê, như thế mới không mất mặt.

Tống Mãn Sơn biết bản thân mình cũng không ra gì, nhưng đối với những chuyện quan trọng, hắn ta chưa bao giờ sai lầm. Tuy hắn ta thích bắt nạt người khác nhưng tuyệt đối không cố ý nhằm vào người già, nữ nhân và trẻ con, nhất là nữ nhân. Trong mắt hắn ta, những người đó là để yêu thương, sao có thể chà đạp họ chứ?

Vẻ mặt tươi cười của Tống Mãn Sơn trông cực kỳ không đáng tin.

Tống Anh kéo hắn ta một cái: "Tứ thúc đừng nói bậy. Cho dù đại nhân chưa có gia thất thì ta cũng đã có rồi mà."

"Cũng phải." Tống Mãn Sơn nhìn nàng một cái, sau đó mỉm cười nhìn Hoắc đại nhân, ánh mắt hơi sợ sệt nhưng lời nói lại không hề khách khí: "Đại nhân cũng nghe thấy rồi đấy, chất nữ nhà ta là người đã xuất giá, không chỉ như thế, người nhà còn có một tên nhóc nữa, cho nên... Bây giờ tuyệt đối sẽ không gả đi lần hai đâu."

Hoắc Triệu Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng: "Với điều kiện của Tống tiểu thư mà phải làm điền phòng* sao?"

* Điền phòng: chỉ người được cưới về làm vợ cả sau khi người vợ cả đầu tiên chết

"..." Tống Anh thật sự nghe không hiểu.

Rốt cuộc điều kiện của nàng là thế nào vậy?

Nhưng quả thực là nữ nhi bị cha nương ruột vứt bỏ...

Đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không tự xem thường mình, bản nhân nàng cũng vô cùng ưu tú, nhưng trong mắt thế nhân, nàng thật sự chỉ có như vậy, không có gì xuất sắc!

"Dân phụ vô phúc, không thể nhận lòng tốt của đại nhân. Tứ thúc ta ăn nói khá bộc trực, xin đại nhân đừng trách cứ." Tống Anh nói thêm, "Phải rồi, ta không phải điền phòng, là nguyên phối* chính thê đúng quy cách."

*Nguyên phối: từ "nguyên" nghĩa là đầu tiên, còn "phối" là chỉ việc cưới hỏi theo đầy đủ lễ nghi 

Hoắc Triệu Uyên ngẫm nghĩ, nếu là nguyên phối thì tức là người nọ chưa thú thê mà đã có nhi tử.

Không tu dưỡng đạo đức cá nhân, không xứng làm người.

Nhưng lòng người suy đồi, quả thực cũng không rảnh quản nhiều.

Đáng tiếc lại thêm một nữ tử chìm nổi thế tục. Hắn còn tưởng rằng Tống tiểu thư này... tuy trải qua một phen mưa gió nhưng lại kiên cường quyết đoán, sẽ không tự xem nhẹ mình...

Tống Mãn Sơn cảm thấy hai người này ông nói gà, bà nói vịt nhưng lại đồng ý với lời của Tống Anh.

Không cần giải thích quá rõ ràng, lỡ như vị đại nhân này biết được trượng phu nàng đã chết rồi nảy sinh ý đồ gì đó thì phải làm sao?

Tuy rằng người này tướng mạo tuấn tú nhưng trông cũng khoảng hơn hai mươi tuổi rồi, hẳn là đã có thê tử, hơn nữa còn là đại nhân thì càng là miếng bánh thơm ngon, khuê nữ Tống gia bọn họ tuyệt đối không thể đi lên bước đường này được.

Bình Luận (0)
Comment