Hoắc Triệu Uyên thấy khuyên nhủ không thành thì cũng không nói nhiều, trong lòng nhớ đến chuyện sau ngày ấy ở thôn Thạch Đầu nên mời Tống Anh ngồi lại.
"Tống tiểu thư ngày ấy... có nhìn thấy gì đặc biệt không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
"Không có." Tống Anh bình tĩnh trả lời.
Hoắc Triệu Uyên nhìn chằm chằm nàng, suy nghĩ một chút rồi lại nói thêm: "Vào hôm Tết Trung Nguyên*, ta muốn mời cô nương tới chùa Phổ Hoa ở thành Dung gặp mặt có được không?"
* Tết Trung Nguyên: 15/7 âm lịch
"Vậy không tốt lắm đâu, lúc nãy ta đã nói rất rõ ràng rồi..."
"Không phải như cô nương suy nghĩ đâu. Đến lúc đó, cô nương có thể mời người khác đi cùng, tiền đi lại sẽ do ta chi trả. Vào hôm Tết Trung Nguyên, chùa Phổ Hoa sẽ tổ chức pháp hội. Đại sư nơi đó nói muốn mời cô nương đến tham dự." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.
Sự thật là...
Ngày ấy, sau khi Tống Anh rời đi, hắn đã cho người xem xét kỹ con cá nheo. Ngỗ tác kiểm tra xong thì nói rằng trong bụng cá nheo nứt toác, dường như bị thiếu mất thứ gì đó, vô cùng kỳ quái. Hắn không tin chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng để điều tra rõ ràng mọi chuyện, hắn vẫn đến chùa tìm cao tăng hỏi thăm.
Cao tăng nói đó là yêu quái.
Tình trạng bụng của nó hẳn là do yêu đan trong bụng bị cướp đi. Hắn đi hỏi những người có mặt ngày ấy thì phát hiện hôm đó chỉ có mình cô nương này có điều lạ thường.
Có người nói hôm đó cô nương này có phật quang trên đầu, cả người tỏa ra hào quang như thể người khác không được phép xâm phạm.
Cao tăng cũng nói trên đời này quả thực có một số ít người thân mang chính khí, yêu tà không dám tới gần, nhưng... có thể lấy đi yêu đan thì chưa từng nghe qua.
Hắn đương nhiên không tin những lời đó lắm.
Nhưng sau khi nghe xong lại muốn chứng thực một phen.
Hàng năm, vào Tết Trung Nguyên, chùa Phổ Hoa đều tổ chức pháp hội. Cao tăng nói khi đó Phật âm dẫn độ, có thể bảo vệ người trong thành bình an khoẻ mạnh, đương nhiên, nếu cao tăng có đủ công đức thì còn có thể xua đuổi lệ quỷ, tiêu diệt sức mạnh của lệ quỷ.
Vô cùng mơ hồ, cho nên nhất định phải kiểm chứng.
Chùa Phổ Hoa có thể có bao nhiêu cao tăng? Cũng chỉ có một người mà thôi. Thế nên, để chứng thực lời cao tăng nói, hắn đã viết một phong thư gửi tới rất nhiều cao tăng các nơi khác, hiện giờ bọn họ đều đang trên đường tới.
Muốn nhìn xem có phải thực sự có chuyện thần kỳ như thế hay không.
Tống Anh cảm thấy vị đại nhân này nói trở mặt là trở mặt, ánh mắt kia dường như không cho phép nàng từ chối.
Dù sao thì nàng cũng không phải yêu, không phải ma, càng không phải quỷ quái, đi cũng không sao, huống chi còn đang định đến thành Dung buôn bán, tiện đường đi xem thử một chút cũng được.
"Vậy được rồi, đến lúc đó ta sẽ đi." Tống Anh gật đầu.
"Tốt lắm." Hoắc Triệu Uyên hài lòng nói.
Vị đại nhân này trông lạnh lùng hơn rất nhiều.
Tống Anh hơi bất đắc dĩ, nam nhân chính là người hẹp hòi như vậy đấy, chẳng qua chỉ là thổ lộ rồi bị từ chối mà thôi, thế mà còn bày ra sắc mặt này.
Nàng lại không hề biết thế này mới là thái độ bình thường của Hoắc Triệu Uyên.
Vị đại nhân này dặn dò vài câu rồi dẫn người rời đi. Hắn vừa đi, Tống Mãn Sơn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Vị đại nhân này có địa vị gì mà trông đáng sợ thế." Tống Mãn Sơn nhíu mày, hắn ta luôn không sợ trời không sợ đất, cũng từng gặp Huyện lão gia, nhưng đối với Huyện lão gia, sau khi nịnh nọt vài câu, hắn ta có thể trò chuyện với ông ta vô cùng vui vẻ, nhưng đối mặt với vị này lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Ánh mắt kia sâu không thấy đáy, một chút tia sáng cũng không có, giống như đang nhìn người chết vậy, cũng không biết đang nghĩ gì. Hơn nữa, tuy nói ái mộ Nhị Nha nhưng hắn ta cứ cảm thấy người này không hề có ý chí của người trẻ tuổi chút nào, chắc chắn không chân thành, cũng không biết có ghi hận hay không nữa...
"Ta cũng không biết, hẳn là làm quan bên thành Dung, thường tới huyện Lễ chúng ta. Tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, hung dữ nhưng thật ra rất lương thiện." Tống Anh nói.
Là vị quan tốt cho dân chúng, là Thanh Thiên đại lão gia đấy!
"Chúng ta không chọc nổi người này đâu. Nhị Nha à, ta biết ngươi hận cái nhà kia nhưng cũng không thể vì báo thù mà bán bản thân mình đi, đúng chứ?" Tống Mãn Sơn nói tiếp.