Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 258

Tống Anh bất đắc dĩ mỉm cười trước lời nói của Tống Mãn Sơn.

Hận?

Nàng dung hợp cảm xúc và ký ức của nguyên chủ, cũng xem như là cùng một người, nhưng cho dù là nguyên chủ thì cũng không thể nói nàng ấy hận gia đình đó.

Nguyên chủ là một nha đầu ngốc, chính trực, chất phác. Nàng ấy có oán trách hầu phủ nhưng lại càng tuyệt vọng và sợ hãi hơn nhiều bởi vì quyền thế của hầu phủ quá cao, cao đến mức nguyên chủ nhỏ bé không dám trêu chọc. Có thể thoát khỏi chỗ như vậy, nàng ấy vui mừng còn không kịp, sao lại hận chứ?

Điểm khác biệt giữa nàng và nguyên chủ chính là nàng chán ghét hầu phủ.

Nhưng nàng cũng biết mình kém quá xa, đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy khổ.

Còn về chuyện bán mình báo thù...

Ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới. Có thể sống một đời cũng không dễ dàng gì, bản thân mình sống cho thật tốt là được rồi. Lúc sống không thiếu bạc tiêu, lúc chết có thể được chết già, chịu đựng mấy đời, nỗ lực làm một tiểu thần tiên đã là mỹ mãn rồi, lợi dụng người khác để báo thù thì rất thất đức.

"Tứ thúc, có ai đang sống yên ổn mà lại đâm đầu vào đường chết không? Ta phải mất biết bao công sức mới có thể trở về, có đồ ngốc mới tìm về đó. Ta mới không ngốc đâu!" Tống Anh cười nói.

Nghe vậy, Tống Mãn Sơn liếc nhìn nàng một cái.

Hắn ta không rõ chuyện nhà đó lắm, chỉ biết lúc đứa nhỏ này trở về, chân thiếu một ngón, mặt bị hủy dung mà thôi.

Ngón chân...

Tay đứt ruột xót nhỉ?

Hắn ta thật sự không hiểu, chỉ nhiều hơn một ngón chân thì là khuyết điểm to tát gì chứ? Khuê nữ tốt đẹp như vậy, bình an sinh ra đã là đại phúc khí rồi, sao lại không cần chứ? Mấy người giàu có đó đúng là lắm tật xấu!

"Vậy được, trong lòng ngươi hiểu rõ thì tốt rồi. Ta đi trước đây, ngươi ăn xong thì cũng về đi." Nói xong, Tống Mãn Sơn cũng rời đi.

Tống Mãn Sơn đi rồi, Tống Anh mới nhớ ra là Tứ thúc nhà nàng chưa trả tiền!

Tứ thúc lòng dạ hiểm độc, vậy mà nàng lại khinh địch!

May mà nàng biết để lại một ít tiền để phòng thân, tuy rằng đã đưa Tứ thúc rất nhiều ngân phiếu nhưng trên người vẫn còn chút tiền.  

Nhưng lúc trả tiền, Tống Anh trợn tròn mắt.

Bởi vì...

Thế mà Hoắc đại nhân cũng không trả tiền. Bởi vì nàng và Tứ thúc ngồi xuống trò chuyện với Hoắc đại nhân trong chốc lát nên bàn của hắn cũng do nàng trả!

Vị đại nhân này... có hơi đặc biệt.

Sau khi thổ lộ thất bại, lòng dạ của nam nhân lại càng hẹp hòi hơn.

"Nguy rồi..." Hoắc Tứ Tượng vừa theo đại nhân nhà mình trở về phủ đệ ở huyện Lễ thì đột nhiên xấu hổ nhìn hắn, "Lúc nãy... thuộc hạ quên trả tiền rồi."

"..." Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.

"Thuộc hạ chỉ là hơi bàng hoàng, cho nên mới... quên để lại bạc trên bàn. Nhưng mà đại nhân à... Tống tiểu thư kia có lẽ sẽ tốt bụng..." Hoắc Tứ Tượng bi thương giải thích.

"Mang tiền qua đó, nếu Tống tiểu thư đã thanh toán thì ngươi đưa bạc về thôn." Hoắc Triệu Uyên rất dứt khoát.

Sao có thể mắc nợ người khác chứ?

"Tiện thể hỏi thăm xem tính tình của phu quân Tống tiểu thư ra sao, nếu không phải người thành thật thì cảnh cáo một chút." Hoắc Triệu Uyên bồi thêm một câu.

Hoắc Tứ Tượng dè dặt gật đầu.

Bên này, Tống Anh đang đi dạo, sau khi mua một số thứ cần thiết, nàng ra cổng thành dắt lừa con về.

Huyện Lễ quản lý rất nghiêm khắc, những loại gia súc thế này có chỗ gửi trông riêng. Đương nhiên, nếu mua nhiều hàng hóa thì cũng có thể dắt gia súc vào thành, nhưng nhất định phải đóng một khoản phí để dọn dẹp đường sá.

Chuyện này hơi giống việc thu phí đỗ xe ở kiếp trước, còn rất nhân tính hóa.

Nhưng nàng thích để Đại Bạch ở cổng thành hơn, bởi vì chỗ đó có nhiều gia súc, nó có thể nói chuyện với đồng loại.

Tống Anh đưa Đại Bạch về thôn, còn chưa qua khỏi cổng thôn đã thấy nương nàng đỏ mắt lao đến: "Con ta! Cuối cùng con cũng về rồi! Sau này con phải sống sao đây?! Lâm ca nhi, cha nương ruột của Lâm ca nhi tìm tới, dẫn theo rất nhiều tay chân, bọn họ đưa nó đi rồi! Nương vô dụng, thật sự không ngăn cản được..."

Bình Luận (0)
Comment