Tống Anh ngơ ngác: "Nương... người nói là cha nương ruột của nhi tử con tìm tới sao?"
Là cây nhân sâm già sao?
Chưa từng nghe nó nói qua!
"Đúng vậy, người nọ tới đây luôn miệng nói con bắt cóc đứa bé, ta đương nhiên sẽ phủ nhận thay con, nhưng hắn lại nói nếu chúng ta không giao người thì sẽ đi báo quan, nói con là kẻ buôn người! Cha con không ở nhà, ta chỉ có thể tìm a gia và nhóm Đại bá nương con giúp đỡ, nhưng bọn ta không ngăn được..." Nguyễn thị khóc ròng.
Hai phu thê đó đi thẳng tới trường tư thục, tiên sinh ở trường không dám thả người, những người đó muốn cưỡng ép bắt người đi nhưng dù sao ở trường tư thục cũng có người trông chừng, sợ làm bọn trẻ bị thương nên thương lượng với đối phương một lúc.
Tống Đạt nhân cơ hội này chạy về Tống gia báo cho bà biết chuyện này.
Bà mời lão gia tử và nhóm người Đại Diêu thị vội vàng chạy tới, bên kia cũng đã cho người đi mời Tống lý chính.
Nhưng hôm nay Tống lý chính không ở nhà, ông ấy không chỉ là lý chính của mình thôn này, ban ngày thường xuyên phải đến các thôn khác trông coi việc đồng áng, cho nên chỉ có thể để Tống gia bọn họ tự xử lý.
Nhưng nam nhân của Tống gia, ngoại trừ lão gia tử ở nhà thì những người khác đều đã ra ngoài.
Tống Phúc Sơn làm công ở phường nhuộm trên trấn, Tống Kim Sơn ra bến tàu khuân vác, Tống Dần Sơn đến thôn bên cạnh đóng gia cụ làm của hồi môn cho người ta, Tống Mãn Sơn thì càng không cần phải nói tới...
Vẻ mặt Nguyễn thị như đưa đám, nước mắt lã chã.
"A Anh, sau này con phải làm sao đây..."
Trước đây có nhi tử, sau này nó có thể dưỡng già và lo ma chay cho khuê nữ, nhưng đến ngày hôm nay thì không còn gì nữa rồi!
Tống Anh lại hơi cạn lời.
Nhi tử nàng có nương ruột hay không, chẳng lẽ nàng có thể không biết sao?!
Tống Anh nhảy xuống từ trên con lừa nhỏ, nói: "Nương, người đừng khóc nữa, nói cho con biết tình huống cụ thể đi. Người tới là ai? Bọn họ nói những gì? Cũng không thể nào chỉ nói mình là cha nương ruột mà mọi người đều tin chứ?"
Muốn bắt trẻ con trong thôn đưa đi thì có hơi khó khăn.
Nguyễn thị lau nước mắt: "Là hai phu thê, người nam... người nam mập mạp, trông rất có tiền, người phụ nữ lại xanh xao vàng vọt, dáng vẻ khắc khổ, đáng thương, nói là sau khi bị mất con thì sức khỏe không tốt... Bọn họ còn dẫn theo sáu gia đinh..."
"Nam nhân đó nói mình ở thành Túc, Lâm ca nhi là đích tử của nguyên phối trong nhà, thầy tướng số nói nó có kiếp nạn lớn nên phải nuôi ở thôn trang, thậm chí không dám viết tên vào gia phả, đến bây giờ mới ổn thỏa, đang định đưa đi nhập tộc thì không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị bọn buôn người bắt đi!" Nguyễn thị lau nước mắt nói.
"Ha." Tống Anh bật cười một tiếng, "Nương đừng khóc, cứ báo quan trước đi!"
Nàng cảm thấy nếu đối phương không nhìn ra bản thể của nhân sâm tinh thì chính là đơn thuần muốn lừa bán trẻ con.
Tuy rằng bây giờ nhân sâm tinh không có bản lĩnh tấn công nhưng khả năng chạy trốn lại cực kỳ xuất sắc, chỉ cần để nó chạm đất thì đến lúc không có người, đương nhiên sẽ chạy về được.
Nhưng chạy về được cũng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc, nhất định phải bắt những người đó lại mới được.
"Báo quan? Nhưng mà... đứa nhỏ đó vốn do chúng ta nhặt được mà..." Nguyễn thị nghi ngờ.
Bởi vì nhặt được nên mới không có ai nghi ngờ lời đối phương nói.
"Nương, con và Lâm ca nhi ở chung lâu như vậy, nó có cha nương hay không, sao lại không nói với con được chứ? Con từng hỏi nó rất nhiều lần nhưng nó đều nói cha nương mình đã sớm qua đời rồi. Hơn nữa bây giờ trên hộ tịch, nó là nhi tử của con. Vậy nên bất kể là ai, không nói với con một câu đã đưa nó đi thì chính là lừa gạt, phải báo quan!" Tống Anh nói.
Nguyễn thị đang lúc hoang mang, đương nhiên Tống Anh nói gì thì bà sẽ nghĩ như vậy.
"Được, vậy ta nhờ người trong thôn đi báo quan giúp một chuyến..." Nguyễn thị ấp úng, nói thêm: "A gia con... lúc nãy vì ngăn cản bọn họ mà bị người ta đẩy ngã."