Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 260

Tống Anh nghe vậy thì nhíu mày: "A gia vẫn ổn chứ?"

"Là bị người ta chọc giận. Con không biết đâu, khi đó trong nhà chỉ có nữ nhân, a gia con tuy đã lớn tuổi nhưng cũng không thể để mấy tức phụ nhi bọn ta ra tranh cãi với những người đó được, thế là đành phải cắn răng đi ra. Ai ngờ ông ấy bị bọn họ đẩy mạnh một cái, ngã xuống đất. Những người đó nhân cơ hội này đưa Lâm ca nhi đi. Thật ra té cũng không nặng, chỉ là tức giận quá thôi." Nguyễn thị đáp.

Tống Anh nhanh chóng về Tống gia xem thử.

Lão gia tử lúc này đang ngồi xổm trước cổng, sắc mặt quả thực trông hơi yếu ớt.

Vừa thấy nàng tới thì vội vàng đứng lên, thế nhưng hai chân run rẩy, hiển nhiên đã tê rần.

"Nhị Nha đầu, ngươi đã biết hết rồi à?" Lão gia tử mở miệng hỏi.

Tống Anh nhìn ông, giờ phút này, trên người lão gia tử dính chút bụi bặm, đôi tay đen thui, sống lưng hơi cong.

Tống Anh có thể hiểu được suy nghĩ của lão gia tử lúc này.

Lão gia tử cảm thấy đã mắc nợ nàng ít nhiều, lúc trước nàng kiếm được tiền cũng biết giúp đỡ người Tống gia một chút, sau đó Tống gia lại xuất hiện tên trộm Tống Hiển, quan hệ của nàng và lão gia tử cũng vừa mới hòa hoãn chưa bao lâu, chuyện linh chi cũng khiến lão gia tử vô cùng cảm động, còn mất ngủ mấy đêm, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này!

Tống Anh không ở nhà, Tống gia chính là chỗ dựa của nàng, trong lòng lão gia tử cho rằng bản thân ông có trách nhiệm giúp nàng trông chừng Hoắc Lâm.

Tống Anh thở dài.

Lúc phân rõ phải trái, Tống Lão Căn là một trưởng bối rất tốt, thậm chí tìm khắp thôn cũng không tìm được mấy người già lòng sáng như gương như ông.

"A gia yên tâm, Lâm ca nhi chắc chắn sẽ không có chuyện gì." Tống Anh vội vàng tiến lên đỡ ông, "Lúc nãy ta nghe nương nói người bị ngã ư? Người không sao chứ?"

Lão gia tử hơi run rẩy, chua xót nói không nên lời: "Ta không quan trọng, bộ xương già này còn sợ gì chứ, nhưng mà... Lâm ca nhi còn nhỏ như vậy thì phải làm sao đây! Ta thấy Lâm ca nhi không hề giống hai phu thê đó, huống hồ nha đầu ngươi trước đây đã từng nói Lâm ca nhi không cha không nương, ngươi cũng không đến mức gạt ta..."  

"A gia, ta thật sự không lừa người." Tống Anh nói.

Nếu có cha, có nương, có người quản, lão gia tử điên rồi mới có thể đồng ý cho nàng nhận nuôi.

"Đúng vậy, ta biết ngươi là người có chừng mực... Nhưng bộ xương già của ta vô dụng, không cứu được Lâm ca nhi. Lúc ấy mặt trời còn chưa xuống núi, những người có sức lực trong thôn đều đã ra ngoài làm việc, không tìm được ai đến giúp đỡ..." Lão gia tử run run rẩy rẩy nói tiếp.

Cho dù có thể tìm được thì người ta cũng không dám giúp.

Ai cũng biết Hoắc Lâm được nhặt về, nếu cha nương ruột của đứa trẻ được nhặt về thật sự tìm tới, sao có thể ngăn cản chứ?

Cho nên mọi người cũng sợ gây chuyện, chỉ đứng canh chừng.

Huống chi, bọn họ quả thực hung hãn, nhóm gia đinh ai nấy đều cao to, hùng hổ...

"Nhị tỷ, nhất định phải cứu Lâm ca nhi trở về!" Tống Đạt và Tống Võ đều hoảng sợ, hai mắt đỏ bừng.

Mấy người Đại Diêu thị nghe thấy tiếng động thì cũng đi ra, nhìn Tống Anh bằng ánh mắt đồng tình: "Nhị Nha, ngươi nghĩ thoáng một chút..."

"Nhất định phải báo quan. Ta chờ ngươi trở về là để bàn bạc chuyện này, ngươi thấy thế nào?" Tống Lão Căn hỏi.

"Lúc nãy nương ta đã tìm người đi truyền lời giúp rồi." Tống Anh nói.

"Vậy được rồi." Tống Lão Căn thở phào nhẹ nhõm, "Lúc nãy ta ngồi đây gặp được một thư sinh áo xanh trông khá quen mắt. Hắn hỏi thăm ta mấy câu, ta nhất thời chưa bình tĩnh lại nên cũng nói với hắn đôi lời. Thư sinh đó cũng là người tốt bụng, nói chân mình chạy nhanh nên muốn đuổi theo. Ta nghĩ dù không đưa được Lâm ca nhi trở về thì ít nhất cũng biết được những người đó đi hướng nào..."

Bình Luận (0)
Comment