Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 261

Tống Lão Căn nói rất rõ ràng, Tống Anh liên tục gật đầu.

Lão gia tử có thể làm được như vậy, trong lòng nàng đương nhiên cảm kích, bởi vì nếu Hoắc Lâm không phải nhân sâm tinh thì kết cục sau đó sẽ rất khó đoán. Hơn nữa, đối với nàng, chuyện này không hề nguy hiểm như vậy, nhưng đối với lão gia tử thì khác.

Nhìn lão gia tử run tay, Tống Anh đã hiểu rõ.

"Lâm ca nhi... Đứa nhỏ ngoan như vậy, vừa nhìn đã biết có phúc khí, chắc chắn sẽ không có việc gì..." Cũng không biết có phải lão gia tử đang tự an ủi bản thân mình hay không, thấp giọng nói, "Tứ thúc ngươi tốt xấu gì cũng làm ở nha môn, quen biết nhiều người, bảo hắn về nhà nhờ người đi tìm. Nếu không được thì chúng ta đưa cho bộ khoái một ít tiền nhờ cậy họ, người ta cũng sẽ để ý hơn."

"Nhị Nha, ông lão ta có lỗi với ngươi. Đứa trẻ lớn như vậy mà lại bị bắt mất ngay dưới mí mắt ta!" Lão gia tử cảm thán.

Hốc mắt ửng đỏ.

Ở tuổi này của ông, chỉ cần nhìn thấy bọn trẻ thì trong lòng đã thấy an yên rồi.

Trong nhà nhiều con cháu như vậy nhưng đứa nào cũng rắn rỏi, ông lại không phải kiểu người sẽ cúi đầu dỗ dành trẻ con nên chúng nó cũng không quá gần gũi với ông, chỉ có mình Lâm ca nhi...

Tuy không gặp được mấy lần nhưng lần nào đến đây, cái miệng nhỏ cũng ngọt ngào, gương mặt bụ bẫm cười tươi như Kim Đồng tử, sao có thể không thích chứ?

"A gia chớ đau lòng, Lâm ca nhi thông minh, không chừng nó có thể tự tìm đường về nhà. Ta từng đọc địa chỉ nhà cho nó nghe rất nhiều lần, nó đã nhớ rõ, chắc chắn không có việc gì đâu." Tống Anh nghĩ nghĩ, vẫn phải nói.

Tiểu Thanh cũng đã đến giúp đỡ, khả năng nhân sâm tinh gặp nguy hiểm rất thấp.  

"Chỉ hy vọng là như thế." Lão gia tử thở hắt ra.

Đang muốn về phòng thì thấy cách đó không xa có người cưỡi ngựa đi đến, một thân phong tư tiêu sái trông không hề tầm thường.

Hoắc Tứ Tượng hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng tới nhà Tống gia.

Sau khi thấy Tống Anh thì vội vàng xuống ngựa, đưa bạc qua: "Tống tiểu thư, chủ tử nhà ta bảo ta đưa tiền cơm cho ngươi. Lúc nãy tiểu nhân nhất thời thất thần nên đã quên trả tiền..."

Hắn vừa tới, hai mắt Tống Anh lập tức sáng rực.

"Quan gia tới đúng lúc lắm, nhà ta vừa gặp phải bọn bắt cóc..." Tống Anh lập tức nói.

Người này đi theo bên cạnh Hoắc đại nhân, trông cũng khá đáng tin.

"Trong thôn có bọn bắt cóc ư?" Hoắc Tứ Tượng rất ngạc nhiên, "Lại có kẻ muốn chết như thế sao? Năm nay thành Dung điều tra việc lừa bán trẻ con rất nghiêm ngặt, nếu bị bắt sẽ phải rơi đầu. Tống tiểu thư, có đứa trẻ nào mất tích sao?"

"Nhi tử của ta bị bắt đi." Tống Anh bình tĩnh đáp.

"..." Hoắc Tứ Tượng sửng sốt.

Người này thật sự trông không giống như vừa bị bắt mất nhi tử...

Đột nhiên nhớ tới phân phó của đại nhân nhà mình, Hoắc Tứ Tượng lập tức nói: "Tống... Phu nhân yên tâm, ta lập tức điều thuộc hạ đi tìm người, chỉ là phải nhờ phu nhân chỉ ra đặc điểm nhận dạng của tiểu công tử để tiện phân biệt."

"Tốt nhất là có thể thuật lại cả đặc điểm của tướng công nhà ngài, đến lúc đó, nếu gặp được tiểu công tử thì cũng tiện làm quen với tiểu công tử hơn." Hoắc Tứ Tượng nói thêm.

"Quan gia, nhi tử nhà ta khoảng sáu tuổi, trên đầu chỉ buộc một chỏm tóc, còn về quần áo..." Tống Anh dừng lại một chút, "Nếu bọn chúng bắt được trẻ con, e rằng sẽ đổi hết quần áo, trang sức trên người bọn nhỏ. Hơn nữa, trẻ nhỏ không dễ phân biệt, thay vì hỏi ngoại hình của đứa trẻ, chi bằng nắm rõ đặc điểm của bọn bắt cóc đó."

Con trai của nàng trắng trẻo, không có lấy một cái nốt ruồi nào, trông giống hệt Kim Đồng tử.

Nhân sâm tinh hóa thành hình người, ngoại trừ đáng yêu bụ bẫm ra thì trên người không có bất kỳ điểm đặc biệt nào.

"Quan, quan gia... phải không? Ta nhớ đặc điểm của bọn người đó, ngươi mau hỏi lão hủ đi..." Tống Lão Căn vội vàng nói. 

Bình Luận (0)
Comment