Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 262

 

Tống Lão Căn kích động, không ngờ vừa muốn báo quan đã gặp được một vị quan gia. Tuy không biết có địa vị gì nhưng thấy Nhị Nha đầu khách khí như thế, hẳn đã biết rõ thân phận của đối phương.

Tống Lão Căn không quan tâm Hoắc Tứ Tượng có muốn nghe hay không, vội vàng nói: "Kẻ cầm đầu bụng hơi tròn, dưới tai có một nốt ruồi lớn có lông, mắt hổ mũi tẹt, da mặt bị rỗ..."

Tuy Hoắc Tứ Tượng cố ý hỏi thăm về phu quân của Tống Anh nhưng cũng không thể không làm chính sự, thế là lập tức lấy cái túi mang theo trên người ra, lấy bút mực ghi lại lời ông cụ nói.

Đi theo đại nhân lâu như vậy, chút kỹ năng cơ bản này vẫn phải có.

Lão gia tử nói rất kỹ càng, thậm chí người nọ bị thương ở đâu cũng nhớ rõ.

"Nếu là nhà phú quý thì rất khó xuất hiện vết chai và vết thương trên tay... Lão gia tử, ngài nói rất chính xác, ta sẽ báo cho nha môn, rất nhanh sẽ có tin tức. Vậy còn... tôn nữ tế của ngài..." Hoắc Tứ Tượng nói.

"Tôn nữ tế?" Tống Lão Căn sửng sốt, sau đó thở dài, "Không nhắc tới cũng được."

Phải nhắc tới chứ, vì sao lại không nhắc tới!

Chẳng lẽ nhân phẩm kém đến mức không thể gặp người khác sao?

"Quan gia, phu quân của chất nữ này của nhà ta đã qua đời rồi..." Đại Diêu thị vô cảm đáp.

"Qua đời rồi? Khi nào vậy?" Dù sao cũng phải biết một chút, xin thứ cho hắn vì đã mạo muội.

Tống Anh thấy người này chấp nhất như thế, trong lòng đương nhiên cho rằng là do vị Hoắc đại nhân kia phân phó, vì vậy nàng kiên định nói: "Nếu quan gia muốn biết, ta đây sẽ nói cho ngươi. Vong phu... chính là đại thiện nhân trong thôn, qua đời vào năm ngoái, tuổi trẻ vô hậu. Ta và vong phu từng gặp nhau ở kinh thành, dần dần thân thiết rồi ước hẹn với nhau, sau khi về quê thì tự nguyện gả cho hắn, cũng nhận nuôi một nhi tử để kéo dài hương khói cho hắn. Kính xin quan gia báo lên với đại nhân rằng ta tình sâu nghĩa nặng với vong phu, lập chí thủ tiết cả đời vì hắn. Ngài nhìn cổng thôn trống trơn kia đi, nói không chừng qua mấy chục năm nữa, ở đó sẽ có cái cổng vòm trinh tiết* của ta đấy."  

* Cổng vòm trinh tiết: được xây dựng để tưởng nhớ những người phụ nữ có chồng chết nhưng nhiều năm sau vẫn không tái hôn hoặc tự sát theo chồng

Thế nên, vị đại nhân nào đó đừng để ý đến nàng nữa, không thích hợp.

Tuy rằng chỉ nói dối nhưng tưởng tượng đến việc bản thân muốn dựng cổng vòm, Tống Anh nổi hết da gà da vịt. Cổng vòm vớ vẩn gì chứ, mấy chục năm sau, Hoắc đại nhân này làm gì còn nhớ đến nàng nữa, sao nàng có thể thật sự xây một cái cổng vòm để tự ghê tởm bản thân mình chứ?

Hoắc Tứ Tượng nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt.

Gả cho bài vị ư?

Không đúng, sao lại cảm thấy lời này quen thuộc như vậy chứ?

"Vong phu… của Tống tiểu thư tên là gì?" Không phải như hắn nghĩ đấy chứ?

Dù sao thì thôn này cũng không lớn lắm, không có nhiều đại thiện nhân, hơn nữa, chắc chắn không có nhiều nữ nhân tình nguyện gả cho một người chết...

Chưa hết, hắn nhớ rõ lý chính nói với hắn rằng tức phụ nhi của đại nhân nhà hắn vô cùng đáng thương, tuy rằng dung mạo hơi xấu nhưng tính cách lương thiện. Đúng rồi, ông ấy còn nói nàng nhặt được một bé trai không nơi nương tựa về, nhận nó làm con nuôi… 

Thế nhưng khi đó, lý chính không nói nữ nhân kia và đại nhân đã từng ước hẹn với nhau...

"Cái tên hương dã không đáng nhắc tới, trùng hợp cũng cùng họ với đại nhân, họ Hoắc, tên Nhung, tự*... Hòa An." Nàng tự đặt đấy.

*Tên chữ, hay tên tự, gọi tắt là tự, là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo.

Người xưa lấy tên tự đa phần có liên hệ với tên riêng, Nhung là binh khí, chủ chiến, vậy phối với Hòa An cũng xem như hợp.

"Không đúng không đúng... Ta..." Hoắc Tứ Tượng cắn trúng đầu lưỡi.

Hoắc Nhung, Hoắc Nhung!?

Sao có thể trùng hợp như vậy?!

Nhưng mà, tên tự của đại nhân nhà hắn là Minh Liêm!

Cũng không đúng, thân phận Hoắc Nhung này không có tên tự! Dù sao thì đại nhân chỉ sống ở đây thời niên thiếu, sau khi trưởng thành vẫn luôn gọi là Hoắc Triệu Uyên, cho nên, làm sao có người đặt tên tự cho Hoắc Nhung được chứ?!

Càng không đúng...

Đầu óc Hoắc Tứ Tượng như đống hồ nhão, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng đột nhiên nghĩ đến một chuyện...

Đứa bé bị bắt cóc chính là nhi tử của đại nhân nhà hắn?!

"Hoắc, Hoắc phu nhân... ta sẽ lập tức ra roi thúc ngựa chạy đến huyện nha, ngài đừng lo lắng..." Hoắc Tứ Tượng lắp bắp.

Tống Anh cảm thấy mình đã nói đến mức này thì vị đại nhân kia cũng có thể chết tâm rồi, vì thế vô cùng hài lòng gật đầu, còn lấy túi tiền nhỏ ra, lấy hai, ba lượng bạc vụn bên trong đưa cho hắn: "Đa tạ quan gia, chút lòng thành không đáng là gì, tuy không nhiều lắm nhưng ngài cứ nhận lấy để uống trà."

Bình Luận (0)
Comment