Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 263

Hoắc Tứ Tượng lại thấy số bạc này như hồng thủy mãnh thú, làm gì dám nhận?

Tuy rằng vị này có thân phận hơi xấu hổ, hơn nữa cũng chỉ là góa phụ của một thân phận đã chết của đại nhân mà thôi, còn trên thực tế thì không có bất cứ quan hệ gì với đại nhân, nhưng mà...

Lúc không biết vị này chính là goá phụ của Hoắc Nhung, đại nhân đã đối xử với nàng rất đặc biệt!

Hoắc Tứ Tượng không thể hiểu nổi mối quan hệ này, cảm thấy bản thân muốn phát điên, vội vàng ném túi tiền lại cho Tống Anh rồi lập tức thúc ngựa rời đi.

Trên đường đi, tâm trạng hắn cực kỳ rối rắm.

Lúc trước, khi nói với đại nhân rằng hắn có bà nương thì đại nhân tỏ ra rất bình tĩnh, dù sao thì đó cũng chỉ là một thân phận đã chết...

Nhưng bây giờ thì sao?

Đại nhân vốn dĩ đã thấy hứng thú với phụ nhân này rồi, nếu biết trượng phu của người đó là mình thì chẳng phải sẽ càng không kiêng nể gì sao? Đến lúc đó... không cần làm ra chuyện cưỡng ép dân nữ gì cả, chỉ cần lắc mình làm xác chết vùng dậy thôi...

Phi, đại nhân nhà hắn tuyệt đối không phải loại người này.

Cho dù trên danh nghĩa là tức phụ nhi của mình nhưng cũng không hoàn toàn là của mình mà...

Không thể làm bậy.

Bất kể thế nào, nhi tử của đại nhân đã bị bắt đi, chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.

Ít nhất cũng phải bẩm báo một tiếng với đại nhân, đúng không?

Tống Anh ngây ngốc nhìn túi tiền trên mặt đất, còn Tống Lão Căn lại cảm khái: "Vị quan gia này dường như phá lệ để ý chuyện của Lâm ca nhi, đúng là người tốt!"

"Chỉ là chút tiền trà thôi, cũng không quá nhiều mà vẫn không chịu nhận sao? Đúng là người tốt." Tống Anh cảm thấy mình đã nhìn lầm người.

Trước đây, nàng cảm thấy vị Hoắc đại nhân kia không tệ, nhưng nhìn kẻ chân chó này... phi, là thuộc hạ, lại có chút bản tính của đại nam nhân, ánh mắt nhìn nữ nhân luôn mang theo mấy phần kiêng kỵ và khinh bỉ, nhất là những lúc đối diện với bá tánh bình thường như nàng luôn có cảm giác cao cao tại thượng...

Nhưng hôm nay thì...

Ngay cả bạc cũng không dám nhận, ánh mắt nhìn nàng lúc nãy cứ như nhìn thấy cọp, thực sự khiến người ta buồn bực.

"Nhị Nha đầu, vị quan gia này trông rất đáng tin, ngươi cứ yên tâm đi, nói không chừng sáng sớm mai Lâm ca nhi đã được đưa về nhà rồi." Lão gia tử khuyên nhủ.

"Dạ, a gia cũng nghỉ sớm đi ạ." Tống Anh lập tức nói.

Tống Lão Căn làm sao mà nghỉ ngơi được, trong lòng như bị búa nện, đau đớn không thôi, dù thế nào cũng phải chờ đến lúc tìm được Lâm ca nhi về thì trong lòng mới có thể yên tâm!

"Nhị Nha, hay là đêm nay nương ngủ cùng con nhé?" Nguyễn thị lo lắng cho khuê nữ.

Khuê nữ lúc này trông vô cùng trấn định, nhưng bà luôn cảm thấy đứa nhỏ này cố ý làm vậy để mọi người yên tâm.

Không chỉ mình Nguyễn thị nghĩ như vậy mà chính Tống Lão Căn cũng cảm thấy tôn nữ đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.

Thậm chí, trong lòng ông còn thầm nghĩ tôn nữ này thế mà còn mạnh mẽ hơn nam tử mấy phần, gặp chuyện không hoảng loạn mà vẫn có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, thậm chí còn trấn an trưởng bối, quả thực có năng lực của người đứng đầu gia đình.  

Dù sao cũng từng ở Hầu phủ hai năm, suy cho cùng không giống cô nương lớn lên trong thôn.

Thật sự không hiểu nổi tại sao hầu phủ lại... có thể vứt bỏ được đứa bé ngoan như vậy.

Tống Lão Căn sống lâu như vậy, loại người gì cũng từng gặp qua, lúc trẻ còn từng nhìn thấy một đứa bé có hai cái đầu dùng chung một cơ thể, đứa bé đó vừa sinh ra đã chết, đương nhiên ông cũng từng thấy người có sáu ngón tay, thậm chí còn từng gặp người bẩm sinh thiếu một tay, cho nên đối với ông, sáu ngón chân... hoàn toàn không hề đáng sợ.

Huống chi, Tống Anh là nữ hài tử, chân giấu trong giày, nếu người trong nhà không nói ra thì làm sao người ngoài biết được?

Nhà cao cửa rộng cũng có quá nhiều quy tắc, thiếu ngón chân không được, nhiều hơn cũng không được, đúng là kỳ lạ.

Tống Anh đương nhiên không cần người khác ở cùng.

Nàng phải về nhà, không chừng buổi tối nhân sâm tinh có thể từ trong đất chui ra.

Bình Luận (0)
Comment