Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 264

Thấy Nguyễn thị thực sự lo lắng, Tống Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ hồi lâu.

Nguyễn thị quả thực rất tốt với nàng, nhưng tính tình bà quá mềm yếu khiến nàng không thể nói trắng ra được.

Ngược lại với Đại Diêu thị có gì nói đó, rất dứt khoát. Đương nhiên, con cái không chê mẹ xấu, Tống Anh vẫn hiếu thảo với bà. Tuy nàng không thể dành tấm lòng son cho Nguyễn thị như nguyên chủ nhưng thân là con cái, nàng sẽ làm chuyện mình nên làm.

Hôm nay, Tống Đạt và Tống Võ đều ở lại Tống gia, Tống Anh cũng có thể yên tĩnh chờ đợi.

Mà giờ phút này, Hoắc Tứ Tượng một đường chạy như bay đến nha môn, thuật lại mọi chuyện thật tỉ mỉ và rõ ràng với Huyện lão gia, bảo bọn họ triệu tập nhân lực đi bắt người. Huyện thái gia đương nhiên biết vị này, nào dám chậm trễ, tuy rằng trong lòng hơi đau khổ vì trên đầu bị một ngọn núi lớn đè lên nhưng nghĩ kỹ lại thì...

Có ngọn núi lớn này ở đây, công trạng của ông ta cũng ổn định, sau này lúc đánh giá không chừng còn có thể thăng lên một cấp.

Hoắc Tứ Tượng xử lý xong chuyện này thì vội vàng trở về Hoắc phủ, xông thẳng đến thư phòng của Hoắc Triệu Uyên.

Thấy Hoắc Tứ Tượng hấp tấp như vậy, Hoắc Triệu Uyên không hề lấy làm lạ.

Tiểu tử này tuy hơi ồn ào nhưng làm việc thỏa đáng, năng lực cũng không tệ, hơn nữa, hắn là hậu duệ của thuộc hạ cũ của Hoắc gia, quan hệ đương nhiên không tầm thường.

"Đại nhân, không xong rồi... Nhi tử của ngài bị bắt đi rồi..." Hoắc Tứ Tượng đi vào, quỳ xuống nói.

"..." Hoắc Triệu Uyên cau mày, "Nghĩ kỹ lại rồi hẵng nói."

Đây là tiếng người sao?

"Chính là nhi tử của Hoắc Nhung, con hắn bị bắt đi rồi..." Hoắc Tứ Tượng khổ không tả nổi, nghĩ thầm, nhi tử của Hoắc Nhung chẳng lẽ không phải là nhi tử của ngài sao?!  

"Người nhà đó đã báo quan chưa?" Hoắc Triệu Uyên rất bình tĩnh.

Thân phận Hoắc Nhung này đã chết, sau khi chết mới có nhi tử, sao hắn có thể nhận đứa bé đó là con mình được?

Huống chi, hắn cũng không thể nào quản hết mọi chuyện được đúng không? Nếu không, chẳng phải huyện nha ở đây là thùng rỗng kêu to sao? Những Huyện thái gia đó cứ việc xách ghế đi phơi nắng thôi, nhận không bổng lộc, cái gì cũng không cần làm?

"Nhưng mà... thê tử của Hoắc Nhung là... Tống tiểu thư đã gặp lúc trước." Hoắc Tứ Tượng nhỏ giọng, ấm ức nói thêm.

Nếu không phải thấy ngài đối xử khác biệt với Tống tiểu thư thì hắn cũng không thèm báo cáo chuyện này lên cấp trên đâu!

Dù sao đại nhân cũng đã nói rõ rằng Hoắc Nhung đã chết, không có bất cứ quan hệ gì với đại nhân, cứ xem như một bá tánh bình thường mà xử lý, còn về goá phụ và nhi tử cũng không cần quản nhiều...

Hoắc Triệu Uyên ngừng tay: "Tống Anh?"

"Đúng là nàng ấy. Lần trước lý chính nói không rõ, hơn nữa lúc ấy chúng ta cũng không quen biết cô nương này, cho nên mới... không nghĩ đến." Hoắc Tứ Tượng đáp.

Hoắc Triệu Uyên bình tĩnh suy nghĩ.

Góa phụ này có phải Tống tiểu thư hay không cũng không có gì khác biệt.

Hắn cũng không thể biến người này thành thê tử của mình được.

Chỉ là, nghĩ đến việc Tống Anh đường đường là một đại tiểu thư mà phải ra đầu đường bán quả dại, dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh thì hắn lại hơi mềm lòng, vả lại, tính cách của Tống Đại tiểu thư giống như ánh mặt trời rực rỡ.

Nhìn thì ổn trọng nhưng khi cười rộ lên lại cực kỳ ấm áp.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Triệu Uyên hơi thay đổi nhưng vẫn mạnh miệng: "Tìm đứa bé đó về là được, huyện nha ắt sẽ cho người đi làm."

"Đại nhân, Tống tiểu thư kia... còn nhờ ta chuyển cho ngài một câu." Hoắc Tứ Tượng nói tiếp, "Nàng, nàng nói... nàng với Hoắc Nhung tình sâu nghĩa nặng, sẽ thủ tiết cả đời vì Hoắc Nhung, sau này còn muốn xây một cổng vòm trinh tiết ở cổng thôn cho người ta nhìn..."

Rốt cuộc ngài đã để mắt tới một cô nương ương ngạnh như thế từ khi nào vậy?

Mới mười bảy, mười tám tuổi mà muốn thủ tiết cả đời?!

Triều Đại Định vô cùng ủng hộ việc nữ tử tái giá mà?

Tống Anh chắc chắn không phải kiểu người truyền thống tuân thủ nữ đức, khi đó, nàng nói ra mấy lời này chẳng qua chỉ là để vị Hoắc đại nhân này xéo đi mà thôi, thế nên...

Đương nhiên là bị hiểu lầm... 

Bình Luận (0)
Comment