Hoắc Triệu Uyên nghe xong thì trong lòng cũng cực kỳ chấn động. Chẳng lẽ Tống tiểu thư này điên rồi sao? Chuyện thủ tiết cả đời sao có thể nói lung tung được chứ?!
Tình sâu nghĩa nặng!?
Vớ vẩn!
Nếu thật sự là tình sâu nghĩa nặng thì sao lúc gặp mặt lại không hề nhận ra?
Hoắc Triệu Uyên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, lúc trước ở kinh thành, hắn chỉ từng gặp Tống tiểu thư này một lần ở một bữa tiệc, lúc ấy còn cách một cái đình rất xa, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ mà thôi.
Lúc ấy, nếu không phải thanh danh của Tống tiểu thư này lan xa, ai nấy đều biết nàng phải gả cho lão Vương gia háo sắc sắp xuống mồ thì hắn cũng sẽ không nhìn thêm mấy lần, nhớ kỹ diện mạo và vóc dáng của nàng.
Cho nên, hắn chắc chắn không có tư tình với Tống tiểu thư!
Nhưng nếu thế, sao người này có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Hoắc Triệu Uyên ngẫm nghĩ, nhớ đến cảnh gặp mặt lúc sáng, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Hay là... cô nương này thật sự cho rằng hắn có dụng ý khác nên mới dùng vong phu để thoái thác? Nói cách khác, vị Tống tiểu thư này chán ghét hắn đến cực điểm?
Hoắc Triệu Uyên cau mày, cảm thấy trong lòng hơi buồn bã.
Hắn luôn là người biết tự xem xét lại mình.
"Tứ Tượng, bổn vương có gì không ổn?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
Hoắc Tứ Tượng nhảy dựng trong lòng.
Chủ tử tuy là Võ Thần Vương do đích thân Thánh Thượng sắc phong nhưng cũng không thèm chấp nhất với cái danh vương gia khác họ này, thậm chí càng không làm cao, thế mà bây giờ lại tự xưng là "bổn vương", có lẽ đã hơi... cáu kỉnh rồi nhỉ?
"Ngài anh minh thần võ, tấm lòng nhân hậu, đương nhiên là không có khuyết điểm nào." Hoắc Tứ Tượng lập tức nịnh nọt.
"Ngoại hình thì thế nào?" Hoắc Triệu Uyên hỏi tiếp.
"Ngoại hình..." Hoắc Tứ Tượng hơi rối rắm, "Phong thanh tuấn lãng..."
"Vớ vẩn." Hoắc Triệu Uyên hừ một tiếng, hắn trông như thế nào, trong lòng tự hiểu rõ.
Cái từ phong thanh tuấn lãng này nghe thế nào cũng giống như dùng để miêu tả loại tiểu sinh da mặt trắng trẻo kia.
"Đại nhân, tuy dáng vẻ của ngài không được những cô nương ở kinh thành yêu thích nhưng vẫn đứng đầu thành Dung chúng ta. Những cô nương ở kinh thành đó chưa hiểu việc đời, luôn cảm thấy nam nhân trong thiên hạ hào hoa phong nhã, ốm yếu cao gầy mới tốt. Thế nhưng loại nam nhân yếu như cục bột này sao có thể đáng tin chứ? Không giống như đại nhân ngài, oai phong hiển hách, anh dũng vô song. Ngài chính là thiên nga bay trên bầu trời, những con chim sẻ nhỏ đó..."
"Đủ rồi." Hoắc Triệu Uyên không muốn nghe tiếp. Với hiểu biết của hắn về Tứ Tượng, nếu còn nghe tiếp, e rằng cũng chỉ toàn mấy lời vớ vẩn ở quân doanh.
Huống hồ, hắn cũng biết bản thân mình kém ở đâu.
Tống tiểu thư cũng xem như một cô nương chốn kinh thành, e rằng cũng thích loại nam nhân trắng trẻo yếu đuối này.
Hắn...
Hoắc Triệu Uyên đưa tay sờ râu, cũng biết bản thân mình là người lôi thôi lếch thếch, khí thế cũng quá lạnh lẽo.
"Đại nhân, ngài... muốn làm xác chết vùng dậy sao?" Hoắc Tứ Tượng bạo gan hỏi một câu.
"Ngươi rảnh rỗi như vậy sao? Vậy thì đi tìm đứa bé đi, hỗ trợ mấy vị huyện lệnh ở các huyện thuộc thành Dung tiêu diệt tận gốc bọn bắt cóc ở vùng này cho ta." Hoắc Triệu Uyên hận không thể đập nát đầu Hoắc Tứ Tượng.
Xác chết vùng dậy?
Hắn há lại là người vô sỉ như thế ư?!
Hoàn toàn phớt lờ sự do dự ngắn ngủi trong lòng, vẫn nghiêm nghị ngồi đó.
Hoắc Tứ Tượng ngoan ngoãn chịu phạt, đang định đi ra ngoài thì nghe Hoắc Triệu Uyên gọi lại: "Từ từ."
"Đại nhân?" Hoắc Tứ Tượng quay đầu lại.
"Tống tiểu thư vẫn ổn chứ?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
Nàng đúng là... vận mệnh nhấp nhô.
Vì sinh tồn mà gả cho một bài vị, nhận nuôi một đứa trẻ, sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ đứa trẻ ấy lại bị người ta bắt mất. Nếu dùng lời cao tăng trong chùa miếu nói thì nàng thân duyên* mỏng, mệnh khổ cực.
* Thân duyên: duyên phận với người thân
Con người chỉ sống một đời, sao có thể cam chịu số phận được chứ? Cũng không biết nàng có thể kiên cường đối mặt, không tuân mệnh trời hay không.
"Tống tiểu thư... có ổn không sao?" Hoắc Tứ Tượng sửng sốt một chút, "Trông không quá đau lòng, nói năng mạch lạc, rõ ràng không giống người phải chịu đả kích lớn..."