Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 266

Hoắc Tứ Tượng nói như vậy khiến Hoắc Triệu Uyên nhớ tới bộ dáng hét to bán to bán quả dại ngày ấy của Tống Anh.

Tính tình như vậy, quả thực là nên có thái độ bình tĩnh như thế, khóc sướt mướt không hề thích hợp với nàng.

"Được rồi, đi thôi." Hoắc Triệu Uyên nói, "Tống tiểu thư không đau lòng tất nhiên là vì tín nhiệm quan phủ có thể bắt được người, bá tánh có lòng tin tưởng như vậy là phúc của triều đình. Bảo bên phía huyện Lễ để ý nhiều một chút." Hoắc Tứ Tượng lại gật đầu, cảm thấy ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bọn buôn người đó.

Triều Đại Định cũng có quy định về hình phạt đối với bọn buôn người, nếu bọn buôn người lừa bán nô bộc thì tội sẽ nhẹ hơn một chút, dù gì thì nô bộc cũng được xem như tài sản, nhưng nếu lừa bán con cái nhà lành thì tội sẽ rất nghiêm trọng. 

Pháp luật của triều Đại Định quy định, nếu bắt cóc con cái nhà lành rồi bán làm nô bộc thì nhận hình phạt treo cổ, nếu bán làm binh lính thì bị lưu đày ba ngàn dặm, nếu bán làm thê thiếp con cháu thì bị kết án mười năm.

Nếu bị bắt được trên đường phạm tội, đương nhiên sẽ bị nghiêm hình tra khảo, 

đưa lên nha môn để thẩm tra, sau khi thẩm tra xong thì định tội và đưa ra hình phạt. Nếu không phải kẻ tái phạm, cho dù bị bắt lên nha môn thì cũng chưa bị kết tội là lừa bán hài tử, chịu tội nhẹ hơn một chút nhưng vẫn phải đưa đi diễu phố cho bá tánh nhìn thấy, đồng thời giam giữ ba năm.   

Mặt khác, dựa vào quan điểm của người dân, luật pháp cũng có sự khác biệt ở những vùng khác nhau. 

Hiện giờ, thành Dung là do đại nhân nhà hắn quản lý, nếu đại nhân muốn phạt roi đám người kia, cho dù bị đánh chết cũng không thành vấn đề. 

Ai bảo những người này phạm vào trọng tội là lừa bán thôn dân cơ chứ? 

...

Tống Anh ở nhà chờ tới nửa đêm, trăng treo đầu cành, trong sân chợt vang lên tiếng sột soạt rồi có cái gì đó chui từ dưới đất lên, trực tiếp chui vào sân nhà nàng, ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một âm thanh khác, có thứ gì đó nhảy qua tường rồi tiến thẳng vào! 

Tống Anh không hề căng thẳng, quả nhiên, nhìn kỹ lại thì chính là nhân sâm tinh vừa chui từ trong đất ra, sau khi bước vào cửa đã vội vàng hóa hình, ếch tinh cũng giống vậy, chưa nói lời nào đã hóa thành dáng vẻ của tiểu sinh áo xanh.

"Nương!"

"Sư phụ cao nhân!"

Hai người nhìn thấy Tống Anh thì cùng nhau hô lên.

Tống Anh nghe thấy bốn tiếng sư phụ cao nhân chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng tính tình của thư sinh giả này rất ngoan cố, khó mà bắt hắn thay đổi được.

"Có bị thương không?" Tống Anh tiến lên, vội vàng hỏi.

"Không có!" Nhân sâm tinh lập tức lắc đầu, sau đó nói: "Ta còn tưởng rằng bọn họ rất lợi hại cơ đấy! Nếu không phải nương từng dặn dò không được để lộ nguyên hình trước mặt người khác, đám người đó căn bản không thể bắt được ta, bản thể của ta chạy cực kì nhanh luôn!"

"May là không hiện nguyên hình, bằng không thì bây giờ ngươi không thể về nhà được nữa, cho dù trở về cũng bị người của quan phủ bắt lại, dâng lên Hoàng đế bệ hạ." Tống Anh nghĩ nghĩ rồi nói. 

Đây chính là yêu quái!

Yêu quái bình thường thì thôi đi, đây lại là nhân sâm tinh! Không chừng Hoàng đế sẽ nghĩ rằng món đồ chơi này có thể giúp ngài ấy trường sinh bất lão! 

"Bọn họ mang ngươi đi đâu thế?" Tống Anh nói.

"Nam nhân mập mạp tròn trịa kia tên là Hồ Tán, nữ nhân thì không biết tên là gì, nam nhân kêu nàng ấy là Thôi nương tử, bọn họ không mang ta vào thành, 

sau khi mang ta đi thì đưa cho mấy tên gia đinh kia một ít tiền, sau đó bọn họ đường ai nấy đi, ta bị tên Hồ Tán kia mang đến một trấn nhỏ ngay bên cạnh, nơi đó có… một bà tử kì quái…" 

"Là người môi giới của trấn buôn người." Ếch tinh giải thích một tiếng: "Hồ Tán và Thôi nương tử giả mạo cha nương ruột, bán Sâm đệ cho người môi giới, bởi vì Sâm đệ lớn lên cực kì đáng yêu, vậy nên người môi giới nọ mới ra giá ba mươi lượng bạc, hai người kia vô cùng vui sướng..."

"Sau đó lại nghe người môi giới nói với bọn họ, vẻ ngoài của Sâm đệ rất đẹp, muốn bán hắn cho gia đình giàu có làm con nuôi." Ếch tinh xanh nói tiếp, "Ta sợ ban ngày không tiện nên nhân lúc trời tối mới bảo Sâm đệ bỏ trốn, nhưng mà sư phụ yên tâm, trước khi chạy trốn, ta đã cố ý mở cửa sổ ra, sẽ không có người nào nghi ngờ Sâm đệ đào đất bỏ trốn đâu." 

"Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Những người đó đúng là quá xấu xa, phải trừng phạt bọn họ thế nào đây?"

Bình Luận (0)
Comment