Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 267

Thật ra thì nhân sâm tinh cũng khá sợ hãi, nó còn tưởng rằng chuyện bản thân là linh vật đã bị phát hiện rồi đấy! Trong một khắc bị đám người xấu kia mang đi, nó đều nghĩ có phải bản thân không còn sống được bao lâu nữa, nó sắp bị mang đi hầm rồi đúng không! 

Cũng may, những người xấu đó chỉ muốn mang nó đi bán thôi! 

Làm người cũng thật đáng thương, nếu nó là một tiểu hài tử bình thường, có lẽ sẽ không thể trở về nhà được nữa đâu! 

"Nương, ta nhớ rõ bọn họ ở đâu, hay là chúng ta đi tìm bọn họ đi? Ta có thể nhân lúc bọn họ đang ngủ mà đào một cái hố thật lớn, sau đó chôn sống bọn họ!" Nhân sâm tinh suy nghĩ một lúc rồi cân nhắc đến một phương pháp tấn công.

Nếu bắt chước nữ quỷ dùng sợi tóc dài để đối phó người xấu thì quá khó khăn, nó tu luyện lâu như vậy vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn nên đào đất thôi. 

"Các ngươi là yêu quái, nếu giết người sẽ dính đến nhân quả đấy." Tống Anh nói.

Trừng phạt?

Mấy tên bắt cóc hài tử, đương nhiên không thể buông tha!

Nhưng không thể huỷ hoại tiền đồ của nhân sâm tinh!

"Sư phụ nói không sai, yêu quái chúng ta phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể biến thành hình người, nếu không dính đến nhân quả, sau khi hóa hình thì nên làm nhiều chuyện tốt hoặc là tu luyện nhiều một chút, có khả năng sẽ thành thần tiên, nhưng nếu dính đến mạng người… Cho dù sau này có hóa thành tiên thì cũng có khả năng sẽ chết dưới lôi kiếp." Tiểu Thanh mở miệng nói.

"Bị sét đánh ư? Thảm như vậy sao? Nếu đối phương là người xấu cũng không thể giết à?" Tống Anh cau mày.  

"Tốt xấu không phải do chúng ta định ra, hơn nữa, con người là chi linh của vạn vật, trời sinh đã được ưu ái, mỗi một hài tử vừa sinh ra đã là mục tiêu mà rất nhiều linh vật phấn đấu cả đời cũng không thể đạt tới…"

"Nếu là ngộ sát, dốc lòng sám hối thì cũng có thể tiêu trừ tội nghiệt, hơn nữa, thành tiên vốn dĩ là một chuyện hư ảo mờ mịt, vậy nên thực ra cũng có rất nhiều yêu quái không hề kiêng dè việc giết người, ví dụ như lão cá nheo ở thôn Thạch Đầu lúc trước. Ngay từ đầu, có lẽ lão vẫn có thể duy trì được thiện niệm, nhưng qua một thời gian dài, lão cảm thấy ăn thịt người cũng chẳng có vấn đề gì." Ếch tinh xanh lại nói.

Người và yêu quái đều có ưu điểm riêng.

Người chỉ sống được trăm tuổi, yêu quái thì ngàn năm, yêu quái không có hình người sẽ bị con người chèn ép, nhưng lại có những năng lực bẩm sinh, ví dụ như Sâm đệ đào đất chạy trốn cực kì nhanh, hay như hắn có thể nhảy cao vài thước… 

"Các ngươi tu hành không dễ dàng gì, cố gắng đừng phá giới." Tống Anh kiên định nói.

Lúc trước đối mặt với con cá nheo tinh kia, trong lòng nàng sẽ sinh ra vài phần kiêng kỵ, ánh sáng đỏ mạnh mẽ trong lòng bàn tay cũng không hề giơ cao đánh khẽ, vậy nên đã tiêu diệt sạch sẽ con yêu quái kia.

Đừng nói là yêu quái, cho dù là người cũng không thể tùy tiện ra tay giết người, đúng không? 

Trên đời tự có pháp luật…

"Hai người các ngươi đi lên núi đợi mấy ngày đi, khi nào cần trở về, ta sẽ báo cho các ngươi một tin…" Tống Anh nghĩ nghĩ rồi nói.

Nhất định phải bắt được bọn buôn người.

Nếu người khác biết Hoắc Lâm đã quay về, có lẽ sẽ không còn ráo riết truy bắt bọn buôn người nữa, đó không phải là điều nàng muốn.

Hơn nữa, nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. 

Làm gì có chuyện bọn buôn người sẽ chạy đến thôn Hạnh Hoa, thậm chí trực tiếp tìm tới nhà nàng? Tuy rằng người trong thôn đều biết thân phận của Hoắc Lâm, nhưng cũng không thể nào bàn tán với bên ngoài, căn bản không cần thiết.

Không chừng là có người cố ý giở trò quỷ!

"Ta đây và Sâm đệ sẽ ra ngoài ruộng ở mấy ngày, hiện giờ lúa mạ trong ruộng đã cao hơn rất nhiều, có thể ẩn nấp được." Ếch tinh xanh nói.

"Được." Tống Anh gật gật đầu, thuận miệng hỏi thêm: "Gần đây ngoài ruộng thế nào rồi?"

"Sư phụ, ngoài ruộng có rất nhiều sâu bọ, nhưng đều bị ta ăn gần như sạch sẽ hết rồi, hơn nữa, ta còn triệu tập thêm rất nhiều hậu thế, thừa dịp buổi đêm, chuyên môn đi kiếm ăn ở ruộng lúa của người trong thôn, năm nay đồng ruộng trong thôn nhất định sẽ thu hoạch tốt hơn các vụ trước đây một chút."  Ếch tinh nói. 

Tống Anh cười cười: "Vất vả cho ngươi rồi."

Chỉ dựa vào việc ếch xanh bắt côn trùng có hại thì chưa đủ.  

Bình Luận (0)
Comment