Thời buổi này, sản lượng lương thực rất thấp, ngoại trừ việc không có thuốc trừ sâu thì còn có rất nhiều nguyên nhân khác.
Ảnh hưởng lớn nhất chính là do phương tiện về mặt thuỷ lợi không đủ, sau đó là chất lượng hạt giống, tiếp sau đó là phân bón cùng với công cụ nông nghiệp, trước đây, chuyên môn của nàng không phải là nông nghiệp học, vậy nên cũng không hiểu biết nhiều về mấy thứ này lắm, nhưng nàng cũng không phải là người vô công rồi nghề, chẳng phân biệt nổi năm loại ngũ cốc, chờ cuộc sống của nàng tốt hơn một chút rồi sẽ nghiên cứu cách làm thế nào để tăng sản lượng của đồng ruộng lên.
Trước mắt, nàng cứ kiếm chút tiền để cuộc sống thật ổn định đã, sau đó mới có thể nghĩ đến việc khác.
Màn đêm buông xuống, ếch tinh xanh và Hoắc Lâm cùng đi ra ruộng lúa nhà nàng.
Mà một đêm này cũng không hề yên tĩnh.
Phía trên truyền đạt mệnh lệnh, muốn nhanh chóng bắt giữ bọn buôn người ở thành Dung, vậy nên mấy bộ khoái của huyện nha đều vô cùng bận rộn.
Bên phía Huyện lễ là nơi căng thẳng nhất, bởi vì ở đây có Hoắc Tứ Tượng đích thân giám sát.
Huyện thái gia đêm nay cũng chưa dám ngủ, đừng thấy Hoắc Tứ Tượng này chỉ là một tên hộ vệ, thế nhưng chức quan còn cao hơn cả ông ta. Trước mặt vị này, ông ta còn phải cung cung kính kính kêu một tiếng Hoắc đại nhân, huống chi, phía sau vị Hoắc hộ vệ này còn có một người lợi hại hơn nữa.
Huyện thái gia lau mồ hôi.
"Không tồi, số lượng hài tử bị lạc những năm gần đây ở huyện của ngươi không tính là nhiều, thậm chí còn có không ít hài tử được tìm về, có thể thấy ngươi cũng đã dốc hết sức làm việc, sau khi trở về, ta sẽ khen ngợi ngươi vài câu trước mặt đại nhân." Hoắc Tứ Tượng nhìn hồ sơ ghi chép vụ án, khẽ gật đầu.
Vẫn là chủ tử nhà hắn lợi hại, quản lý nghiêm khắc đối với đất đai mà mình được phong, dẫn tới chuyện số lượng tội phạm đã giảm đi nhiều.
Huyện thái gia tiếp tục đổ mồ hôi: "Hạ quan vẫn còn nhiều thiếu xót..."
"Ngươi biết khiêm tốn như vậy là tốt, quay về ta sẽ điều thêm mấy trợ thủ đến giúp ngươi huấn luyện bộ khoái của huyện nha bên này thật tốt, bảo đảm ngươi sau này sẽ giống như hổ mọc thêm cánh." Hoắc Tứ Tượng nhìn qua có vẻ rất chững chạc.
Bước ra khỏi cửa, tốt hơn hết là không nên quát tháo ầm ĩ làm đại nhân nhà hắn mất mặt.
Huyện thái gia cười gượng một tiếng.
Mắt nhìn nhật sơn tam can*, rồi lại nhìn mặt trời lặn vù vù.
*Nhật sơn tam can: một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là mặt trời mọc cao bằng ba cọc tre so với mặt đất, diễn tả rằng trời đã sáng rồi.
Vẫn chưa có tin tức nào.
Huyện thái gia căng thẳng muốn chết.
Sợ là người bị bắt cóc lần này rất quan trọng, nếu không thì tại sao vị Hoắc hộ vệ này cứ ăn vạ ở đây không chịu đi. Nói ra điều này hơi mất mặt nhưng là chuyện lớn, năm vừa rồi, trong số những đứa trẻ bị bắt đi, có đứa bị ép học ảo thuật, biểu diễn xiếc, thậm chí còn bị chặt đứt tay chân làm ăn mày!
Đã lâu như vậy, sợ là thi thể cũng lạnh ngắt rồi.
Lại đợi thêm một ngày.
Trong thôn, các thôn dân đều nhịn không được mà thở dài trong lòng, cảm thấy hy vọng không lớn, có vài người tương đối hiểu chuyện, không dám tới cửa đâm vào tim Tống Anh, cũng không dám đề cập đến chuyện này, có vài người có ý tốt, cảm thấy nên khuyên nhủ Tống Anh suy nghĩ thoáng một chút, tặng đồ ăn thức uống, an ủi vài câu, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi có một vài kẻ lắm mồm… Ví dụ như Lưu thị - nương của Lý Tiến Bảo vậy, bà ta chỉ ước rằng Tống Anh sống không tốt, vậy nên đã tụ tập tán gẫu cùng với mấy người lắm miệng giống như mình.
Cảm xúc của Tống gia tương đối hạ xuống.
Lúc này lại có một bà tử đến nhà Tống Anh.
Bà tử kia…
Tuy không biết tên họ là gì, nhưng Tống Anh thấy đối phương vẫy vẫy khăn, quần áo và dáng vẻ đều trông có vẻ vui mừng rạng rỡ, trong đầu lập tức xuất hiện một thân phận: Bà mối!
"Nhị Nha cô nương, ta đây... Tới cửa xin uống trà!" Bà mối kia mở miệng cười, "Cô nương nên suy nghĩ mọi chuyện cởi mở hơn một chút, không chừng hài tử chính là được cha mẹ thân sinh đón về thì sao? Cô nương cũng mới nuôi dưỡng hắn được vài tháng, may là tình cảm không sâu đậm lắm, nếu cô nương thật sự muốn có hài tử, ta thấy hay là tự mình đẻ một đứa đi, ai cũng không thể cướp đi được!"
"..." Tống Anh vừa mới mở cửa đã gặp được người như vậy, trong lòng cũng không biết phải làm sao.
"Uống trà thì miễn đi, chẳng lẽ bà tới làm mai mối cho ta sao?" Tống Anh lạnh lùng cười một tiếng, hỏi.