Lúc này tới làm mai, tâm tư cũng không khá hơn chút nào.
Nhưng phàm là người bình thường thì đều hiểu, hài tử vừa bị bắt đi, dĩ nhiên nương là người đau khổ nhất, lúc này còn có thể nghĩ đến chuyện mai mối sao?
Nàng cảm thấy, rõ ràng người này không phải tới để làm mai, mà là tới để kết thù.
"Nhị cô nương, ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện thẳng thắn, đứa bé này rốt cuộc cũng không phải do ngươi sinh ra, nuôi nó cũng không yên ổn đâu… Ta nói này, người bán hàng rong họ Lưu ở thôn bên cạnh nhờ ta đến làm mai, chỉ cần ngươi gả qua đó, sau này chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do ngươi làm chủ, tiền bạc đều giao cho ngươi giữ! Nhà hắn trên không có bà bà, dưới không có hài tử, trong nhà cũng có vài mẫu ruộng, xem như vô cùng giàu có!" Bà mối cười nói.
"Người bán hàng rong họ Lưu ở thôn bên cạnh sao?" Người đang vây xem không nhịn được mà nói một câu: "Phi! Ta biết tên bán hàng rong họ Lưu đó, hồi còn trẻ không may gặp mấy con chó hoang trên đường đi bán hàng, bị chó hoang cắn xé, cắn đến mức trên người không còn mấy miếng thịt lành lặn! Ngay cả đôi chân cũng không còn dùng được, nếu không có chút của cải thì đã chết đói từ lâu rồi!"
Người nọ đã không còn làm nghề bán hàng rong từ mười mấy năm trước rồi.
"Là hắn sao? Hình như đã 40 tuổi rồi nhỉ? Người như vậy sao có thể xứng với Nhị Nha?" Lại có thêm người nói.
"Ừ thì, tuy là chân cẳng không còn dùng được, nhưng vẫn có thể sinh con mà? Lưu Lang kia cũng muốn có hài tử, không phải là ăn khớp với nhau sao? Huống hồ, Lưu Lang thân tàn tật, Nhị Nha cô nương… khuôn mặt cũng đã bị hủy hoại, nếu gả cho người khác, sợ là cũng không được yêu thương…" Bà mối lại nói.
Tống Anh rất muốn đá người.
Nhưng nàng cố gắng chịu đựng, bởi vì...
Cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện nhà nàng mới xảy ra được hai ngày, tại sao thôn bên cạnh lại biết rõ như thế? Thậm chí còn tìm bà mối tới?
Là ai giới thiệu nàng cho người bán hàng rong họ Lưu kia? Chắc chắn phải có người làm mối chứ? Bằng không thì người nọ sao có thể vô duyên vô cớ nhìn trúng nàng?
"Câm mồm!" Đột nhiên có một người quát to một tiếng.
Lý Tiến Bảo xông ra từ trong đám người, tức giận chỉ vào bà mối: "Tuy rằng khuôn mặt của A Anh muội muội đã bị hủy hoại, nhưng vẫn là ánh trăng sáng ngời! Lưu Lang mà bà nói chính là một tên phế vật, sao có thể xứng đôi với nàng chứ! Bà đừng ở đây nói hươu nói vượn làm tổn hại thanh danh của A Anh muội muội nữa!"
Tống Anh cau mày.
"Hừ, mặt mũi đã như vậy, hơn nữa còn là quả phụ thì còn kén chọn gì nữa? Đừng nói ta ác miệng, dưới bầu trời này, người có thể nhìn trúng nàng ta, nếu không phải tên phế vật bán hàng rong họ Lưu kia thì cũng là tên phế vật khác. Nam nhân bình thường đều thích những cô nương bình thường, không phải sao?" Bà mối tỏ vẻ khinh bỉ.
Nhưng Tống Anh cảm thấy, mấy câu nói này giống như học thuộc lòng theo kịch bản vậy.
"Ngươi nói bậy! Ta, ta thích Anh muội muội! Ta và A Anh đã hứa sẽ ở bên nhau trọn đời rồi, ngươi đừng mơ đến chuyện dùng loại người như tên bán hàng rong họ Lưu để làm nhục nàng nữa!" Lý Tiến Bảo tức giận nói.
"Tiểu tử, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Ngươi nói hai người đã ước định sẽ ở bên nhau trọn đời thì chính là như vậy sao? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy." Bà mối quả nhiên lại nói.
Tống Anh cũng không tức giận, chỉ dựa vào cửa xem kịch.
Cặp đôi này, kẻ tung người hứng cũng không tệ lắm.
Hôm trước nhi tử mới vừa bị bắt cóc, hôm nay đã có người tới cửa cầu hôn.
Là hạ quyết tâm khiến nàng cảm thấy bi thương đến cực điểm, trong lòng khó chịu vì không nơi nương tựa, sau đó lại bị bà mối làm nhục, hận không thể đi tìm chỗ chết nhỉ? Lúc này mới há mồm cứu vớt nàng khỏi "bể khổ", để nàng mang ơn hắn ta sao?
Nếu nàng thật sự là nữ hài tử da mặt mỏng, nghe những lời này của bà mối, sợ là cũng xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cô nương nào lại nguyện ý bị người ta chỉ vào mũi chê bai dung mạo xấu xí, chỉ xứng với phế vật?
So với phế vật, có vẻ những chuyện không hay lúc trước của Lý Tiến Bảo đều chẳng tính là gì.
Ha ha.
Tống Anh đã xem Lý Tiến Bảo là nghi phạm số một, nhất là trước đó tên này còn xúi giục đám nhóc Ngưu Sơn Sơn đánh nhi tử của nàng, có tiền án!