Lý Tiến Bảo mặt đỏ tai hồng, ấp úng, bần thần trong chốc lát, sau đó móc ra một cái khăn từ trong lồng ng.ực.
Tống Anh liếc mắt qua…
Hừ, thật sự là đồ vật của nàng, đúng là có chuẩn bị trước rồi mới chạy đến!
Chắc chắn là hắn, không thể sai được!
Cái khăn này là nguyên chủ thêu trước khi đi đến Hầu phủ, kỹ năng thêu thùa của nguyên chủ khi đó khá bình thường, thỉnh thoảng sẽ luyện tập thêu khăn. Nguyễn thị nhớ thương khuê nữ, sau khi khuê nữ đi đến Hầu phủ, đồ dùng trước kia của nguyên chủ đều cất giữ cẩn thận, không hề vứt đi.
Sau khi nguyên chủ trở về, đương nhiên là muốn nhìn lại vật cũ, ngẫm lại chuyện trước kia.
Nàng ở hầu phủ hai năm, kĩ năng thêu thùa đã trở nên vô cùng ấn tượng, chợt nhìn thấy những đường may vụng về này, không khỏi cảm thấy chua xót.
Sau này, nàng xuyên đến đây.
Cảm xúc và ký ức của nguyên chủ hòa quyện với nàng, dường như vì cùng là một cơ thể, vậy nên cũng có chút hoài niệm đối với thứ này.
Không cần nó, nhưng cũng không nỡ vứt nó đi.
Giữ lại hai cái khăn cho bản thân, còn dư mấy cái thì đưa cho Tam Nha đầu nhà Tam thẩm.
Tiêu thị keo kiệt, với nhi tử còn không nỡ bỏ ra thứ gì, huống chi là nha đầu Nhàn tỷ nhi này, cũng chỉ là mấy cái khăn, đưa cho Nhàn tỷ nhi dùng cũng không có vấn đề gì.
Phía trên cái khăn này có thêu một con vịt trời.
Không phải uyên ương mà chính là một con vịt trời.
Căn bản là vì nguyên chủ không phân biệt được vịt trời và uyên ương.
Tuy nhiên, phía dưới cái khăn có một chữ "Anh" nho nhỏ, trong thôn cũng không có người nào trùng tên với nàng, vậy nên không cần nói cũng biết, bằng chứng này làm mọi người rất tin tưởng.
"Phi! Đã trao nhau tín vật đính ước rồi sao? Còn tưởng là nữ tử trung trinh một lòng cơ đấy, không ngờ cũng lén lút yêu đương với nam nhân khác! Quên đi, ta cũng không muốn mai mối cho loại người như vậy, tránh làm hại lang nhi tốt nhà người khác. Cưới loại nữ nhân không an phận này về, chắc chắn sau này ngươi sẽ phải hối hận!" Bà mối còn không quên nói.
"Không cần bà lo lắng, A Anh dĩ nhiên là người tốt nhất, chúng ta một lòng một dạ yêu nhau, không thể kìm nén tình cảm, nàng không phải người giống như bà nói…"
"Bốp bốp bốp!" Tống Anh vỗ tay.
Lý Tiến Bảo và bà mối đều sửng sốt.
"Nói rất hay." Tống Anh cười, "Hai vị diễn xướng thực sự thú vị, chỉ sợ bà mối này vừa đi, quay đầu lại thì cuộc hôn nhân giữa ta và Lý Tiến Bảo ngươi đã ván đóng thành thuyền rồi nhỉ?"
"A Anh... Ta biết muội trách ta nói ra sự thật, nhưng mà… Nếu ta không nói cho mọi người biết chuyện của hai chúng ta, sau này sẽ còn có các bà mối khác tìm tới, nói những lời sỉ nhục muội giống thế này, ta làm sao có thể nhẫn nhịn được?" Lý Tiến Bảo thở dài trong lòng.
Lời nói của con người thật đáng sợ.
Chỉ cần người khác tin tưởng, Tống Anh không muốn gả cũng phải gả, nếu không thì mọi người sẽ cảm thấy Tống Anh là một người tùy tiện, ph.óng đ.ãng!
"Ngươi nói rất đúng, bà ta nói nhiều lời xúc phạm ta như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được, ta sẽ kêu nương ta, thêm cả mấy người Đại bá nương lại đây, các nàng sẽ nói rõ lý lẽ giúp ta!" Tống Anh lập tức nói một tiếng, sau đó lại nhìn cái khăn kia, "Cái khăn này... Là của ta."
Lý Tiến Bảo vui mừng trong lòng.
"Nhưng kì lạ thật, khăn của ta đều đã tặng hết cho muội muội nhà ta, khăn hiện giờ ta đang dùng đều là khăn mới thêu năm nay, cái này của ngươi chẳng lẽ là trộm của muội muội ta sao? Chắc là do nha đầu kia cả ngày phải đi chặt cỏ heo và hái nấm ăn, thỉnh thoảng sẽ vứt mấy cái khăn đi, dù sao cũng cũ rồi, ta cũng không thấy đau lòng."
Vừa nói, Tống Anh vừa lấy khăn của bản thân ra.
Lập tức đem ra so sánh với khăn trong tay Lý Tiến Bảo.
Cái khăn của Lý Tiến Bảo chỉ dùng loại vải bình thường, họa tiết thêu phía trên đó… Không tính là quá xuất sắc.
Mà thứ trong tay Tống Anh là khăn lụa màu vàng nhạt, chất liệu mềm mại hơn nhiều, sử dụng vào mùa hè nóng bức cũng cảm thấy thoải mái và thoáng mát, hơn nữa, phía trên cũng thêu vài thứ, chính là… Một gốc cây liên châu và lá nhân sâm?
Tuy nói là hơi kì quái nhưng nhìn qua đường may thì có vẻ hoàn toàn khác biệt.