Tống Anh rũ rũ cái khăn của mình hai lần, cười nói: "Nếu là tín vật đính ước, đương nhiên ta sẽ đưa cho ngươi đồ vật trân quý, ta trở về từ kinh thành đã mấy tháng nay, trong tay hay dùng loại khăn gì, ta nghĩ cũng đã có mấy thẩm thẩm nhìn thấy, thật vô lý khi ta không lấy thứ tốt bản thân hay dùng mà lại lấy thứ bỏ đi làm tín vật, phải không?"
Cái khăn trong tay Lý Tiến Bảo cũng không tính là kém, chỉ là không thể so sánh với khăn trong tay Tống Anh.
Tam Nha tuổi còn nhỏ, ngày thường hay giúp đỡ Tiêu thị làm việc, cho dù có cho nàng khăn tốt thì nàng ấy cũng không dám dùng.
Vậy nên, đồ vật vô cùng đơn giản mới mang lại lợi ích thực tế nhất đối với Tam Nha.
Tam Nha và nàng không phải tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, cho dù nàng có lòng giúp đỡ, nhưng cách một phòng thì cũng không quản được nhiều chuyện, trừ khi Tiêu thị có thể sửa đổi được bản tính hay soi mói, keo kiệt bủn xỉn kia, nếu không thì Tam Nha không thể rảnh rỗi được.
Trong thôn có rất nhiều hài tử cũng giống như vậy.
"Ta nhớ là Nhị Nha có không ít khăn nhỉ? Hôm kia ta mới nói luôn đó, mỗi lần gặp nha đầu này đều thấy nàng dùng một cái khăn đỏ vàng trắng xanh gì đó khác nhau, nhìn chất liệu có vẻ khá tốt!"
"Đúng là ta đã từng nhìn thấy hài tử Tam Nha của Tống gia dùng cái khăn này, thậm chí ta còn cầm lên nhìn, hỏi nàng đó là vịt trời hay là uyên ương, nha đầu kia nói là vịt trời, ta thấy con vịt trời kia rất sống động nên thích lắm, nếu không phải trên cái khăn đó có thêu tên của Nhị Nha thì ta cũng muốn có một cái giống nàng." Lại có một thẩm mở miệng nói.
Lời nói của thẩm này là thật.
Tuy nguyên chủ lớn lên trong gia đình làm nông, nhưng trước đây không có ai ở Tống gia bắt nàng làm việc, cho dù là vào vụ mùa, chỉ cần nguyên chủ cảm thấy khó chịu là có thể về phòng nghỉ ngơi.
Tống Lão Căn ít nhiều cảm thấy nàng là thiên kim nhà cao cửa rộng, không nên bắt nàng làm việc nặng, vậy nên cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với nàng.
Do đó, nguyên chủ có khá nhiều thời gian rảnh, phần lớn dùng để học thêu hoa.
Đường may vụng về, đó là so với tay nghề hiện giờ của nàng mới nói vậy thôi, nếu so sánh với người trong thôn thì vẫn tốt hơn một chút!
Sắc mặt của Lý Tiến Bảo có chút khó coi.
"Cái này... Đây là Anh muội muội đưa cho ta, là... trước khi nàng đi đến kinh thành, nàng nói đời này nếu không phải ta thì sẽ không gả đi, ta, chúng ta tương tri tương tích*..." Lý Tiến Bảo hơi căng thẳng, lập tức nói tiếp.
* Tương tri tương tích: Hiểu nhau và trân trọng nhau
Tống Anh nhìn kỹ hắn ta, cong môi cười: "Tương tri tương tích cái chó gì? Lý Tiến Bảo, chẳng lẽ ngươi quên rằng bản thân đã từng đính hôn sao?"
"..." Lý Tiến Bảo run rẩy trong lòng.
Hắn ta thật sự đã quên mất!
Dù sao thì… Cuộc hôn nhân đó được định ra gấp gáp, không duy trì được bao lâu đã bị hủy bỏ, sau đó trong nhà xảy ra nhiều chuyện, việc bị hủy hôn nhỏ nhặt kia không tính là gì đối với hắn ta!
Bà mối trợn mắt nói: "Ôi, cô nương này còn không vừa mắt tiểu tử anh tuấn trắng trẻo như này à? Chẳng lẽ là đang mơ tưởng trèo cao quá sao?"
Tống Anh cau mày, đi thẳng tới trước mặt bà mối.
"Bốp!" Một bàn tay trực tiếp in trên mặt bà mối: "Từ lúc bà dùng những từ ngữ dơ bẩn để lăng mạ ta, ta đã cảm thấy bà không phải thứ gì tốt đẹp rồi, xúc phạm ta như vậy mà dám nói là tới làm mai sao? Không chừng là ai khuyến khích bà tới gây chuyện!"
"Ngươi, tiểu tiện nha đầu…" Bà mối kia hoảng sợ, sau đó nổi giận, duỗi tay muốn kéo tóc Tống Anh.
Tống Anh khẽ hừ một tiếng, tay trái tay phải tiếp tục tát "bốp bốp" vào mặt bà mối: "Hôm nay, nếu bà không chịu nói là ai mời bà qua đây, ta sẽ nhổ hết răng của bà!"
Nói xong, Tống Anh nắm chặt lấy cằm bà ta.
Sức lực này thật sự giống như muốn b.óp ch.ết người khác.
Trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn không thể b.óp ch.ết bà ta được, trong lòng Tống Anh cũng hiểu rõ.
Đánh nhau ẩu đả làm rụng mất mấy cái răng của người khác giống thế này, cho dù đối phương có cáo trạng lên nha môn thì vấn đề cũng không lớn, nhiều nhất chính là bồi thường chút bạc.
Nếu tra hỏi rõ nguyên do, vậy thì bạc cũng không cần bồi thường!