Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 272

Mọi người bị Tống Anh dọa sợ.

Chưa bao giờ nhìn thấy nha đầu này có dáng vẻ hung hãn như vậy, cho dù trước đó từng nghe nói nha đầu này đưa Tống Hiển đến quan phủ, mọi người cũng chỉ cảm thấy chắc chắn là Tống lão gia tử ra quyết định, căn bản không hề nghĩ đến Nhị Nha. 

Nhưng giờ phút này, ánh mắt của Nhị Nha vô cùng hung tàn và lạnh lẽo, nhìn qua thực sự có chút dọa người.

"Trời ơi, Nhị Nha à, ngươi đừng thực sự b.óp ch.ết người ta, nếu bà ta chết rồi, không phải sẽ liên lụy đến ngươi sao!"

"Các thẩm cũng biết là ngươi đau lòng khổ sở, nhưng ngàn vạn lần không nên làm khó dễ chính mình!" 

"..."

Bà mối đưa mắt nhìn lên trên, Tống Anh buông lỏng tay, một tay giơ lên, tát một cái khiến bà mối ngã văng ra đất. 

Bà mối hét lên một tiếng, lập tức cảm thấy mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng. "Phụt!" thực sự phun ra một cái răng, làm sao đây, bà ta kiếm sống bằng miệng lưỡi, thiếu mất mấy cái răng, khi nói chuyện há lại không để gió lọt qua sao?

"Thôn Hạnh Hoa các ngươi muốn giết người sao!" Nhất thời gào thật to. 

Nhưng không ai dám tiến lên can ngăn.

Bởi vì giờ phút này, khí thế của Tống Anh thực sự rất đáng sợ, thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khiến mọi người không dám tới gần, chỉ có thể từ từ khuyên nhủ. 

Tống Anh không nghe, túm chặt lấy bà mối không chịu buông ra: "Bà gào đi, dốc hết sức mà gào to lên, hôm nay nếu bà có thể lành lặn thoát khỏi tay ta, ta sẽ bái bà làm tổ tông của ta!" 

"A Anh muội muội..." Lý Tiến Bảo luống cuống.

Tống Anh lại móc từ trong ngực ra mười lượng bạc, lạnh lùng cười: "Có hai con đường, bà suy nghĩ lựa chọn cho kĩ. Một là bà hủy hoại thanh danh của ta, dù sao thì ta cũng không sống nổi nữa, không bằng đánh nhau một trận sống chết với bà tại đây, trên đường đi tới hoàng tuyền có người theo ta, hai là… Bà thành thật nói cho rõ ràng, tại sao lại đến tìm ta, nếu như bà nói có lý, số bạc này chính là của bà." 

Cầm bạc dụ dỗ người khác, cảm giác cũng không tệ lắm.

Vốn dĩ Tống Anh định mời mấy trưởng bối của Tống gia qua đây, tỷ như Đại Diêu thị, chiến tích hiển hách, chắc chắn sẽ không chịu thua bà mối này. 

Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy cách này tốt hơn nhiều. 

Đơn giản mau lẹ.

Sắc mặt Lý Tiến Bảo lập tức thay đổi: "A Anh muội muội, làm người nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, bà tử lắm mồm này đã bị muội giáo huấn rồi, tiếp tục bắt nạt bà ta, lỡ như người nhà bà ta đến tìm thì phải làm sao bây giờ?"

Tống Anh lại làm bộ như không nghe thấy lời Lý Tiến Bảo nói, ánh mắt mang ý cười, nhìn bà mối.

"Nếu bà không muốn kiếm bạc, ta đây cũng không khách khí nữa, mọi người đều có thể làm chứng cho ta, hôm nay là bà chủ động tìm tới cửa nhục mạ ta, cho dù bẩm báo lên quan phủ, Huyện thái gia cũng sẽ tùy vào tình huống mà xử lý, huống hồ, chắc bà cũng nghe nói rồi, trong tay ta có chút bạc, nếu ta tốn ít tiền để khơi thông, ta thực sự có thể biến bà trở thành một lão bà tử không còn răng đấy!" Tống Anh lại nói.

Đả thương người nghiêm trọng chắc chắn sẽ bị phạt.

Nhưng có một số tội có thể dùng bạc để chuộc. 

Sắc mặt bà mối biến đổi.

Từ chuyện Tống Anh hung hăng tặng bà ta mấy cái bạt tai, bà ta đã nhìn ra nha đầu này vô cùng tàn nhẫn! 

"Nếu ta nói ra, ngươi thật sự sẽ cho ta bạc sao?" Trong miệng bà mối có bọt máu. 

"Đó là điều đương nhiên, có nhiều người như vậy ở đây, ta có thể nói dối được sao?" Tống Anh cười cười.

Bà mối nghĩ tới nghĩ lui, sau đó liếc mắt nhìn Lý Tiến Bảo một cái.

"Bà muốn làm gì!?" Lý Tiến Bảo lập tức hốt hoảng.

Bà mối cắn răng một cái, nói: "Là tiểu tử này tìm ta tới, hắn cho ta 500 văn, bảo ta giới thiệu nam nhân kia cho ngươi, tên bán hàng rong họ Lưu kia cũng là do hắn chọn ra, để khiến ngươi bực bội, tiểu tử này còn bảo ta phải nói bậy nhiều một chút…"  

Bà mối vừa dứt lời đã duỗi tay ra muốn nhận bạc. 

Tống Anh sửng sốt, ném bạc vào trong tay bà ta, sau đó liếc mắt nhìn Đại Hoàng đang đậu trên tường nhà nàng một cái. 

Bình Luận (0)
Comment