Bà mối vô cùng vui mừng, trên mặt đau rát nhưng mười lượng bạc không tính là ít, uất ức cỡ nào cũng có thể đè nén được, lúc này chẳng còn ngó ngàng đến thứ gì nữa, lập tức bò dậy.
Tuy nhiên, khi bà ta đang muốn nhét bạc vào trong ngực, trong tay đột nhiên không còn gì nữa.
Chỉ nhìn thấy một con gà trống nhỏ vẫy cánh bay qua người bà ta, móng vuốt quắp lấy bạc của bà ta, không chịu buông ra, đập cánh hai lần rồi lạch bạch chạy như bay!
"Bạc của ta!" Bà mối hét to, lảo đảo đuổi theo.
Đại Hoàng chạy vào trong núi.
Cánh của nó càng ngày càng dài và cứng cáp, tuy không thể bay giống như chim tước hay diều hâu, nhưng bay cao hơn người thì không hề khó.
"..." Các thôn dân thấy vậy thì choáng váng.
Tống Anh cũng giả vờ vô tội, che miệng, ngạc nhiên nói: "Cái này... Nghe nói có rất nhiều loài chim thích những thứ màu vàng lấp lánh, không ngờ là sự thật! Con gà này… Cũng coi như là chim nhỉ? Vậy mà có thể bay được, lợi hại thật!"
Mấy thẩm thẩm không khỏi liếc mắt nhìn Tống Anh một cái.
Nha đầu này đang giả ngu hay là khờ thật?
Cả thôn này đều biết gà nhà Tống Anh là con gà lợi hại nhất, là gà vương trong thôn.
Mỗi ngày, trời còn tờ mờ sáng, một tiếng gà gáy vang vọng khắp không gian, ngay sau đó, gà trong thôn cùng nhau gáy lên, hiện giờ, mọi người vừa nghe tiếng đã biết là giờ nào.
Nhất là những hán tử phải làm việc, gần đây đều dựa vào con gà trống nhỏ nhà Tống Anh làm báo thức rời giường đấy!
"Nhị Nha, ngươi chưa từng cắt cánh của con gà này sao?" Một phụ nhân thở dài, nói.
"Đúng vậy, chưa cắt bao giờ, ta cũng thường xuyên cho nó ăn sâu bọ mập mạp, muốn nó lớn lên có thân thể chắc nịch một chút." Tống Anh giả ngu nói.
"Vậy thì khó trách, gà cùng họ với chim, không cắt bớt cánh thì sẽ chạy như bay, hơn nữa thức ăn nhà ngươi cũng tốt, nó chạy như bay rồi mà còn biết bay về nhà, gà nhà chúng ta không được như thế." Phụ nhân kia lại nói.
Nhà bọn họ đều nuôi gà, nhất định phải cắt cánh, nếu không thì một vài con sẽ bay đi mất.
Nhưng mà…
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một con gà bay cao như vậy, bà mối có nhảy lên cũng không với tới.
Tiền không dễ kiếm, lúc nãy còn thấy hơi buồn bực vì bà mối này làm chuyện xấu xa nhưng vẫn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bây giờ thì…
Tưởng bở! Ngay cả súc sinh cũng không nhìn nổi!
Sắc mặt Lý Tiến Bảo trắng bệch, nhìn qua cực kì hoảng loạn.
Tống Anh lạnh lùng cười, nhìn hắn ta: "Có phải ngươi nên giải thích một chút không, làm sao ngươi có được cái khăn này? Là ăn trộm hay là lừa gạt?"
Lý Tiến Bảo há miệng, đột nhiên cảm thấy rất chua xót.
Vốn dĩ hắn ta định trộm đồ vật trên người Tống Anh, ví dụ như cái yếm, nhưng trong nhà nàng có con lừa trông cửa, lại còn có mấy cái khóa lớn.
Vậy nên, sau khi biết khăn của Tam Nha là của Tống Anh tặng cho, hắn ta liền lén lút nhặt nó lên.
Lúc Tống Tam Nha làm việc, nàng ấy sẽ bỏ khăn lên chiếc sọt tre nhỏ đặt trên mặt đất, chuyện này không khó.
Thật không ngờ rằng Tống Anh có thể đoán ra được, cũng tại bà mối kia nói chuyện khó nghe quá, nói xong rồi thì nhanh nhanh cút đi, còn ở lại dây dưa mãi mới khiến hắn ta*!
*kiếm củi ba năm thiêu một giờ: công sức bỏ ra sau một thời gian dài trở thành vô nghĩa
"A Anh muội muội, ta là thực lòng yêu thương muội, vậy nên mới bày ra hạ sách này, cầu xin muội tha thứ cho ta!" Lý Tiến Bảo cắn răng một cái, sau đó quỳ xuống trước mặt Tống Anh: "Ta biết ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ta bảo đảm, chỉ cần muội nguyện ý gả cho ta, chuyện gì ta cũng sẵn sàng làm, nếu..."
"Nếu đời này không cưới được muội, vậy thì ta đây thà chết còn hơn!" Lý Tiến Bảo lại nói.
"Cho nên, cách này không thành lại định dùng cách khác sao, muốn giả vờ làm kẻ si tình à? Ngươi muốn cho người khác biết, Lý Tiến Bảo ngươi si mê ta như thế, cũng xem như là một phu quân tốt ư? Tốt hơn nhiều so với tên phế vật bán hàng rong họ Lưu kia?" Tống Anh ghê tởm nói.
Nàng vừa nói như vậy, có người đã tỉnh táo lại.
Không thể không nói, nam nhân si tình rất khó tìm.
Giờ khắc này, Lý Tiến Bảo quỳ xuống khiến một số người cảm thấy Tống Anh đi theo Lý Tiến Bảo cũng tạm được.
Tuy rằng nhân phẩm của người này hơi kém, nhưng… đối xử tốt với Tống Anh là được rồi. Vắt óc tìm kế như vậy, không phải là vì quá say mê nha đầu này sao?
"Ta không có... A Anh muội muội, vốn dĩ chúng ta là một đôi mà? Nếu lúc trước ngươi không đi đến kinh thành, chúng ta có lẽ đã thành thân từ lâu rồi!" Lý Tiến Bảo lại nói.