Tống Anh thật sự nhịn không được mà "Hừ" một tiếng.
Nguyên chủ trước giờ chưa từng coi trọng Lý Tiến Bảo!
"Nương ngươi quả thực đã tới nhà ta bàn việc hôn nhân, chỉ là nương ta ngại từ chối trực tiếp, nói đợi đến khi ta mười sáu tuổi, nếu hai bên cảm thấy thích hợp thì mới bàn tiếp, ngay sau đó, ta đã rời xa nhà!"
"Cho dù ta không rời đi, với bản tính như vậy của ngươi, ta có làm ni cô cũng không bao giờ gả cho ngươi!"
"Lúc trước ta bệnh nặng trở về, ngươi chạy tới nhìn thoáng qua, vừa nhìn thấy mặt của ta thì suýt chút nữa đã nôn ra, Lý Tiến Bảo, không chỉ một mình ta nhìn thấy cảnh tượng đó, các thẩm thẩm hàng xóm quen biết với nhà ta cũng đều nhớ rõ ràng!"
"Ngươi sợ ta quấn lấy ngươi nên vội vàng đính hôn, sau đó còn xúi giục mấy đứa trẻ động thủ với ta! Những việc này, lý chính cũng đã điều tra rõ ràng!"
"Say mê ta sao? Rõ ràng là ngươi thấy ta có cách kiếm được nhiều tiền, vậy nên mới bày mưu tính kế!"
Những lời này, không phải nàng nói cho Lý Tiến Bảo nghe.
Quả nhiên, Tống Anh vừa nói như thế, không ít người đã nghĩ tới những chuyện trước đây.
Gần đây, Lý Tiến Bảo quá thành thật, thành thật đến mức mọi người không còn nhớ đến những lần hắn ta lừa gạt dụ dỗ mấy đứa trẻ trước đây.
Nhưng Tống Anh nhắc lại lần nữa thì lại khác.
Lý Tiến Bảo vừa muốn mở miệng thanh minh, từ xa xa đã nhìn thấy có mấy người cưỡi ngựa đi đến.
Bọn họ mặc quan phục bộ khoái của nha môn, vẻ mặt của Lý Tiến Bảo vô cùng hoảng loạn, quên cả việc mở miệng.
Mọi người cũng ngơ ngác chờ những người đó đi đến.
"Chắc chắn là có tin tức của Lâm ca nhi rồi!" Có người nhịn không được mà vui mừng hô lên.
Hoắc Tứ Tượng đích thân đảm nhiệm vụ án thôn dân của Huyện lễ mất tích, đương nhiên, hắn chỉ cần mở miệng chỉ đạo thôi, sẽ có người phía dưới đi làm.
Bây giờ đã đi vào trong thôn rồi, sau khi nhìn thấy Tống Anh, hắn thành thật bước xuống ngựa.
"Hoắc phu nhân..." Sắc mặt Hoắc Tứ Tượng rất kỳ quái, "Quý công tử có tin tức."
"Mời nói." Tống Anh nói.
"Trước tiên, xin người đừng kích động." Hoắc Tứ Tượng nói tiếp, "Là thế này, ta đã bắt được bọn buôn người mang quý công tử đi, cũng từ lời khai của bà môi giới nơi đó để điều tra ra được kẻ đứng sau vụ việc này, chỉ là… Bà môi giới đó nói dường như hài tử đã tự mình chạy đi, không thấy bóng dáng đâu cả, có lẽ… Sẽ tự tìm về nhà."
Hoắc Tứ Tượng cũng cảm thấy rất đau đầu.
Bọn buôn người kia tên là Hồ Tán, là một tên nghiện rượu không làm việc đàng hoàng, còn cả Thôi nương tử kia, gia cảnh bần hàn, bị người khác mua chuộc để bắt cóc hài tử của Tống Anh.
Ngày ấy có một bà môi giới tới cáo quan, nói là mình bị lừa.
Có người dẫn hài tử tới bán cho bà ta, nhưng đảo mắt một cái đã không thấy hài tử kia đâu, hài tử đó trị giá năm mươi lượng bạc, chắc chắn là đám người bán hài tử đã sử dụng thủ đoạn gì đó…
Ngay khi bà môi giới phát hiện không thấy đứa bé đâu, bà ta đã lập tức ngăn hai người Hồ Tán lại, không cho đi, vậy nên đã thành công đưa hai người họ đến quan nha.
Quả thực chính là tự chui đầu vô lưới.
Nhưng còn đứa nhỏ này, tìm một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng đâu.
"Kẻ đứng sau vụ việc sao? Quan gia, lời này của ngài có nghĩa là gì? Tại sao chúng ta nghe không hiểu thế?" Có người không nhịn được mà hỏi một tiếng.
Hoắc Tứ Tượng quay đầu lại: "Ta đang muốn nói đây, xin hỏi nhà của Lý Tiến Bảo ở đâu? Theo lời khai của Hồ Tán, hắn ta nói là do người này sai sử."
Trong nhà Hồ Tán kia cũng có hài tử, nhưng đã bị bán đi hết, vậy nên hắn ta vô cùng thông thạo chuyện buôn bán trẻ con.
Lý Tiến Bảo tìm tới hắn ta, cho hắn ta hai lượng bạc, sau đó còn cam đoan rằng tiền bán đứa bé đều đưa hết cho Hồ Tán, vậy nên Hồ Tán đã thuê vài người hỗ trợ.
Những gia đinh này sống ở một trấn gần đó, hằng ngày đều ngồi trên phố chờ kiếm việc làm, Hồ Tán kể khổ một phen, giả vờ giống y như thật, bọn họ còn tưởng rằng đúng là hài tử ruột của Hồ Tán, giúp hắn ta lấy lại con mà còn được tiền, đương nhiên đồng ý.
Hoắc Tứ Tượng vừa nói như vậy, vốn dĩ Lý Tiến Bảo đang đứng gần thôn dân, hắn ta lập tức lùi về sau vài bước.
Hai chân Lý Tiến Bảo mềm nhũn, muốn chạy nhưng lại cảm thấy cả người run lên, bàn chân không thể di chuyển được!