Bà tử lắm miệng này vừa dứt lời, Nguyễn thị lập tức bùng nổ.
Trước đây bà chỉ biết rơi nước mắt, một khi mở miệng là thất thố. Bây giờ bị kí.ch th.ích, bà vừa khóc vừa nói: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy!? Đều do mấy người các ngươi lắm miệng! Khuê nữ của ta do ta nuôi lớn, hoàn toàn trong sạch. Cho dù nàng và Tuân ca nhi không phải huynh muội ruột thịt thì vẫn là người cùng tộc, sao có thể làm tức phụ nhi của ta? Nhi tử nhà các ngươi sẽ lấy khuê nữ nhà các ngươi sao?!"
"Sao lại tức giận như vậy... Chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà..." Người tới hỏi cũng hoảng hốt trong lòng.
Nguyễn thị nhớ đến lời Tống Anh dặn, cố nén đau lòng, hòa hoãn cảm xúc rồi lên tiếng: "Không phải khuê nữ ta rời nhà hai năm sao? Trước đây nương ruột của nàng đã định hôn sự này cho nàng, sau đó A Anh bị hủy dung, sợ rằng làm chậm trễ chuyện hôn sự của Hoắc Nhung người ta cho nên mới trở về thôn, mấy ngày trước mới biết hóa ra Hoắc Nhung cũng là người trong thôn chúng ta, nhưng đã chết rồi. A Anh là người trọng tình trọng nghĩa nên đã nhất quyết thực hiện hôn ước!"
Nguyễn thị nói như vậy, tuy rằng có người cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp, nhưng Tống Anh cũng đã gả đi, đương nhiên chỉ có thể khen Tống Anh trọng tình hiểu chuyện.
Vốn dĩ có không ít người nghi ngờ Tống Anh ở bên ngoài đã không còn trong sạch nữa, bây giờ...
Hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều, làm gì có ai đang yên đang lành lại một hai phải thủ tiết chứ?
Đương nhiên, mặc dù thanh danh Hoắc Nhung không tệ nhưng Tống gia gả Tống Anh cho người chết cũng là sự thật.
Người ngoài cũng biết Tống gia luôn do Tống Lão Căn làm chủ, nếu Tống Lão Căn không gật đầu, Tống Kim Sơn tuyệt đối không dám làm như vậy, cho nên mặt mũi của Tống Lão Căn ít nhiều bị ảnh hưởng, cũng có người ngầm cảm thấy lão nhân này thật nhẫn tâm.
Giờ phút này, Tống Anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhà mới tuy hơi tồi tàn nhưng so với nhị phòng Tống gia thì rộng rãi hơn nhiều.
Hai bên đường sảnh có một phòng, viện đông có ba phòng, trong đó có một phòng bếp. Ngoại trừ phòng bếp, những chỗ khác vẫn chưa tu sửa, không thể ở được.
Viện tây còn lại là chuồng gia súc cũ nát, tiền viện có một giếng nước, cỏ dại đã được dọn sạch, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, hậu viện vẫn chưa được thu dọn.
Phần hậu viện đằng sau bức tường có một cái ao cạn. Chờ đến khi lúa mì trong ruộng trổ bông, tránh để vịt ăn lúa mì thì có thể thả chúng xuống ao. Trong ao có không ít lục bình, nước tuy nông nhưng hẳn cũng có không ít sinh vật sống bên trong, cũng đủ cho vịt ăn, như vậy sẽ giúp nàng đỡ phải lo lắng.
Chỉ là hậu viện bên này thật sự thảm đến mức không nỡ nhìn.
Bây giờ trời ấm, cỏ dại điên cuồng thể hiện sức sống của chúng. Trong viện này của nàng mọc rất nhiều cỏ gà, loại cỏ này có bộ rễ khỏe mạnh, rất khó tiêu diệt...
"Từ từ! Cỏ gà..." Trong đầu Tống Anh nảy ra một ý, "Tiểu nhân sâm! Theo ta đi nhổ cỏ!"
Nhân sâm tinh đang rất ghét bỏ căn nhà này, định tìm cho bản thân một khoảnh đất màu mỡ trong sân, nghe thấy lời Tống Anh nói thì suýt kéo đứt tóc của mình.
"Ta chính là linh vật đấy, ngươi lại bảo ta đi nhổ cỏ sao?!" Nhân sâm tinh cực kỳ không muốn.
"Sau này ngươi còn muốn đi theo ta lăn lộn không? Không thể hiện cho tốt thì ngươi đi đi, ta lập tức đốt núi." Tống Anh mặt dày, "Phải nhổ hết toàn bộ cỏ gà trong hậu viện, sau đó chúng ta cùng nhau rửa sạch rồi phơi khô. Những thứ này đều có thể bán lấy tiền đó."
Kiếp trước nàng chính là một thanh niên gương mẫu, tích cực hướng về phía trước, từng đọc không ít sách.
Nàng nhớ mang máng loại cỏ gà này tuy là cỏ dại có hại nhưng thật ra cũng có công dụng.
Không chỉ gia súc thích ăn mà còn có thể làm thuốc.
Chỉ là rễ của nó rất nhiều, không dễ rửa sạch, cho nên bình thường không có nhiều người hái. Đúng lúc nàng phải dọn dẹp hậu viện, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tích tiểu thành đại.
"Thứ này không phải đồng loại của ta, chúng nó có thể đáng tiền sao? Ngươi bán chúng nó còn không bằng bán ta đâu. Ta chỉ cần đi tắm một lần là có thể tạo ra canh nhân sâm..." Khuôn mặt tiểu nhân sâm viết hai chữ từ chối to đùng.
Nó không muốn làm việc đâu! Mệt lắm! Nó muốn cắm rễ trong đất phơi nắng cơ!