Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 64

Tiểu nhân sâm thuận miệng nói xong, hai mắt Tống Anh lập tức sáng rực, khóe miệng cong lên để lộ hàm răng trắng tinh, phối với gương mặt bị hủy dung, trông có hơi đáng sợ.

"Canh nhân sâm... Không tệ, không tệ." Tống Anh gật gật đầu, nghiêm túc nói, "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta. Phía tây thôn có con sông lớn nối liền hai miền nam bắc, mỗi ngày đều có người làm việc ở bến tàu. Sau này ngươi đi theo ta cùng mở một cửa hàng, mỗi ngày nấu canh gà hầm sâm, nhất định vừa ngon vừa có thể bán với giá tốt..."

Nói xong, nàng cười tủm tỉm nhìn tiểu nhân sâm, trông như một con hổ đang cười.

Nhân sâm tinh sợ tới mức run rẩy.

Nếu ngày nào nó cũng tắm rửa, chẳng phải sẽ tắm tới lột da luôn sao?

"Ta vẫn nên nhổ cỏ thì hơn! Đồ xấu xa nhà ngươi, rõ ràng chúng ta đã nói rõ là ngươi không thể rình rập ta rồi mà!" nhân sâm tinh lập tức cảnh giác.

Tống Anh cười nhạo một tiếng: "Đồ xấu xa à? Theo thân phận trên hộ tịch, ngươi còn phải gọi ta một tiếng nương đấy. Linh vật các ngươi tu luyện thành người cũng không thể chỉ truy cầu vẻ bề ngoài, không tu dưỡng tâm tính chứ?"

Tiểu nhân sâm nhíu mày, hơi do dự.

Như lời đồ xấu xa nói, linh vật bọn họ tu luyện để truy cầu thứ gì chứ?

Thành tiên ư?

Đó là mộng tưởng tột cùng, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mong ước lớn nhất vẫn là thỉnh thoảng có thể chạy tới chỗ loài người, học hỏi một chút bản lĩnh của bọn họ.

Gia gia còn sống cũng nói rằng linh vật như nó không thể chỉ phơi nắng và hấp thụ năng lượng từ mặt trăng mỗi ngày được, vẫn phải đến sống với loài người, như vậy có thể trường tuệ căn, thanh linh đài, nói đơn giản chính là có thể trở nên thông minh hơn.

Gia gia nó là cổ thụ tinh ngàn năm, mỗi ngày đều có vô số chim chóc đậu trên cành của ông, cho nên ông ấy biết rất nhiều!

"Nương..." Tiểu nhân sâm căng da đầu, khó chịu gọi một tiếng.

"Ngoan." Khóe miệng Tống Anh cong lên, "Xưng hô này chủ yếu để cho người ngoài nghe, lúc chúng ta ở nhà mình, nếu ngươi không thích gọi như vậy thì cứ gọi... gọi là lão đại là được."

Cũng không thể gọi là đại tỷ tỷ, bối phận quá thấp.

Vừa nói vậy, ánh mắt tiểu nhân sâm lập tức sáng ngời: "Lão đại! Cỏ gà này có tác dụng gì vậy? Lúc xuống núi, ta thấy trên sườn núi có rất nhiều!"

"Có thể bán lấy tiền, nhưng cũng không được mấy văn." Tống Anh thuận miệng đáp, "Ta chuẩn bị dọn dẹp hậu viện, trồng mấy cây ăn quả. Vị trí của hậu viện tương đối tốt, người khác cũng không nhìn thấy, nếu ngươi muốn phơi nắng thì cứ phơi nắng ở hậu viện, không được ra ngoài tiền viện. Nhiều người thì nhiều mắt, lỡ như nhìn thấy, có thể sẽ bứt trụi rễ của ngươi đấy."

nhân sâm tinh vừa nghe vậy thì đôi mắt sáng lấp lánh chuyển sang nhìn chằm chằm hậu viện.

Hậu viện này rất rộng, bởi vì có một cái ao cạn nên chỗ đất trống được vây lại, ít nhất cũng phải một mẫu đất.

Nói là làm, Tống Anh dẫn nhân sâm tinh đi lấy liềm.

Rễ cỏ gà mọc lan tràn, rất khó nhổ lên. nhân sâm tinh lần đầu tiên làm việc, trở về nguyên hình đào mấy vòng quanh hậu viện, làm hết một ngày, cả người đều là bùn đất.

Về cơ bản, nó chỉ chơi đùa, người làm việc vẫn là Tống Anh.

Nhưng thấy nhân sâm tinh ở hình dạng một đứa bé, Tống Anh cũng không quá ép buộc nó.

...

Cỏ gà không hiếm, nhưng thôn Hạnh Hoa gần núi Hạnh, trên núi có các loại cỏ dại rau dại mà heo dê có thể ăn, loại cỏ gà khó xử lý này không được ưa chuộng lắm, chỉ có lúc hạn hán mới được dùng nhiều.

Nhưng người bình thường cũng không nghĩ đến việc điều chế nó thành thuốc.

Quá phiền phức.

Nhưng Tống Anh chỉ tiện tay làm mà thôi.

Nàng dùng sức lực vô tận của mình rửa sạch chúng rồi đặt trong viện để phơi nắng.

Kiếm tiền từ cỏ gà không hề thực tế, bây giờ nàng đã dọn ra ngoài, phải tìm cách kiếm sống.

Bình Luận (0)
Comment