Cô hơi nhíu mày: “Ông ta lại làm gì?”
Vu Đồng Thu: “Chuyện này lúc sau chúng ta gặp nhau rồi nói. Hôm nay, tôi gọi điện thoại đến là để hỏi cô có rảnh hay không?”
“Tôi có một người bạn mà người già trong nhà ông ấy vừa mới qua đời, nhưng lễ tang lại có chút không thuận lợi. Ông ấy nghi ngờ rằng có thể nào người già nhà ông ấy có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, nên muốn mời cô đến để hỗ trợ nhìn xem một chút.”
Bởi vì Vu Đồng Thu là người nhờ vả nên Cố Chi Tang không từ chối luôn: “Tình huống cụ thể như thế nào?”
“Là như thế này. Tuần trước, mẹ của người bạn kia bị đau tim đột phát ở nhà. Khi sự cố xảy ra thì bà cụ đang ở trong phòng ngủ của mình. Bởi vì sự việc đột ngột xảy ra nên xung quanh bà ấy cũng không có người nào cả, đã chậm trễ thời gian tốt nhất để uống thuốc và điều trị.”
“Cứ như vậy, bà ấy đã ra đi trong phòng ngủ của mình… Chờ đến khi người nhà phát hiện ra và đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn rồi.”
“Bởi vì bệnh viện không tìm ra vấn đề gì khác nên người bạn của tôi đã nghĩ đến việc tổ chức một buổi tang lễ đàng hoàng và thể diện cho bà cụ. Kết quả thì trong lễ tang đã liên tiếp xảy ra một số vấn đề…”
Vu Đồng Thu nuốt nước bọt. Cô ấy là một trong số ít người biết được chuyện này. Với tư cách là bạn tốt trong giới, lúc đó, cô ấy còn đi tặng vòng hoa cho bà cụ, sau đó đã tận mắt nhìn thấy chuyện lạ xảy ra trong tang lễ.
Sau khi tự mình trải qua sự kiện bóng đè, có Lệ Quỷ muốn lấy mạng kia thì cô ấy cực kỳ sợ hãi những chuyện như thế này. Khi nhớ lại chuyện đó thì giọng nói của cô ấy cũng run rẩy theo:
“Tuy rằng, bà cụ qua đời khi chưa đến 70 tuổi, cũng không phải là một cái chết thanh thản nên không tính là một tang lễ vui vẻ. Nhưng khi bà ấy còn sống vốn dĩ là một bà cụ rất cởi mở và tiến bộ.”
“Người bạn của tôi cũng không muốn khi bà ấy ra đi lại phải nghe tiếng khóc than. Hơn nữa, lúc bà cụ còn sống lại rất thích nghe diễn kịch nên ông ấy đã sắp xếp một gánh hát dân gian và cả múa sư tử đến lễ tang.”
“Ngay từ đầu thì vẫn không sao, nhưng sau khi người của gánh hát kia bắt đầu hát thì bỗng nhiên bật khóc, cuối cùng còn bị câm tiếng ở ngay trên sân khấu, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.”
“Khi đã đi xuống sân khấu thì bọn họ còn khăng khăng nói rằng có một cơn gió lạnh đã bóp chặt cổ của bọn họ, khiến cho cổ họng đau như dao cắt.”
“Còn có mấy sư phụ phụ trách múa sư tử nữa, tất cả bọn họ đều đã nhảy múa trên cọc đứng hơn mười năm nay. Theo như lời bọn họ nói thì bọn họ đi trên cọc này còn nhẹ nhàng hơn so với đi trên mặt đất.”
“Vậy mà, ngày hôm đó, có một vị sư phụ bị ngã xuống từ trên cọc đứng, bắp chân bị cứa mất một mảng da thịt, khiến cho máu chảy không ngừng…”
Lúc này các sư phụ trong đoàn múa sư tử mới biến đổi sắc mặt, bởi vì chuyện đổ máu trong lễ tang là một chuyện đại kỵ!
Sư phụ bị ngã xuống từ trên cọc đó thậm chí còn không cần tiền, chỉ náo loạn muốn rời đi. Ông ấy nói rằng lễ tang này không yên ổn, khi ông ấy đang đứng trên cọc thì có cảm giác có một bàn tay hung hăng kéo ông ấy xuống. Đây là bà lão đã chết không muốn rời đi!
Những người thân và bạn bè đến tham dự lễ tang cũng bị dọa cho vô cùng sợ hãi.
Những người ở thế hệ trước còn thì thầm ngay tại hiện trường, nói rằng có thể nào là do nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà cụ có điều gì kỳ quặc nên bà ấy mới không cam lòng, biến thành quỷ hồn đến gây sự ở lễ tang!
Vu Đồng Thu tiếp tục nói: “Người bạn của tôi vốn dĩ đã có chút nghi ngờ về cái chết của mẹ mình rồi. Tuy nhiên, nếu chỉ xảy ra mỗi chuyện của hôm đó thì có lẽ còn có thể nói là trùng hợp.”
“Nhưng mà, vào sáng sớm ngày hôm sau, khi ông ấy đi thu dọn các vòng hoa đến viếng thì lại phát hiện có vài vòng hoa bị người khác rạch nát!”
“Đến buổi chiều hôm đó, chủ cửa hàng mà ông ấy đã đặt làm bia mộ cho mẹ mình gọi điện đến và bảo rằng… Tấm bia mộ đã được đặt riêng ra dùng để khắc bia cho bà cụ đã bị nứt toạc!!”