Hôm trước, Liễu Cẩn đã thử chôn cất quan tài vào huyệt mộ đã mua ở nghĩa trang.
Hôm đó, trời không mưa và mặt đất ở nghĩa trang cũng được mấy người làm công san bằng và dọn dẹp sạch sẽ. Tuy nhiên, hai người khiêng quan tài lại bỗng nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa đã quăng ngã linh cữu.
Vì vậy, ông ấy cũng không dám… hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lựa chọn tạm thời dừng lại việc chôn cất.
Trong mấy ngày xảy ra tai nạn, Liễu Cẩn đã ngừng tất cả các công việc quay phim, tự chìm đắm trong tự trách và suy sụp tinh thần.
Ông ấy cảm thấy rằng bản thân đã bỏ bê, không quan tâm đến sức khỏe của mẹ mình.
Ngày hôm đó, ông ấy không trở về kịp thời nên không phát hiện được mẹ mình bị phát bệnh. Vì vậy, bà cụ đã phải nằm trên mặt đất lạnh như băng hơn mười phút, đau thắt cơ tim đến tận lúc chết.
Rời đi trong đau đớn như vậy thì ai lại không có chút oán giận trong lòng chứ?
Vu Đồng Thư ở đầu bên kia điện thoại nói thêm: “Thật ra, tôi cũng chỉ biết mấy chuyện này thôi. Bởi vì Liễu Cẩn là sư huynh của tôi, mẹ của ông ấy chính là ân sư của tôi.”
“Bà cụ là một tiền bối lão làng đã lui về phía sau màn ảnh mấy chục năm nay rồi. Tôi quả thật cũng có một chút tâm tư riêng, không muốn nhìn thấy sư huynh của mình thống khổ như vậy, cũng không muốn giáo viên của mình sau khi chết còn không thể được yên ổn.”
“Cho nên, tôi mới muốn hỏi xem Tang Tang có thể đến đây để giúp đỡ xem xét rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không?”
Cố Chi Tang trầm ngâm một lát, trong lòng cô cũng hơi do dự.
Nhưng khi nghĩ đến lời nói vừa rồi của hệ thống thì cô cũng nói với Vu Đồng Thu ở đầu dây bên kia: “Tôi có thể giải quyết chuyện này nhưng tôi cần được trả thù lao.”
Vu Đồng Thu vội vàng nói: “Tiền thù lao thì không thành vấn đề, bất kể cô muốn được trả bao nhiêu tiền đều được.”
“Tôi không cần tiền.”
Giọng nói của Cố Chi Tang rất bình thản: “Tôi chỉ cần Công Đức của người ủy thác. Cô cũng biết Công Đức là cái gì rồi nên có thể nói trước cho đạo diễn Liễu để ông ấy suy nghĩ xem.”
“Nếu như đồng ý thì ngày mai lập tức hẹn thời gian, tôi sẽ đến đó giải quyết chuyện này.”
Cô đang ngồi trước bàn, trên mặt bàn có bày ba đồng tiền Thông Bảo Đế. Ngay khi đang gọi điện thoại thì cô cũng đã gieo một lần “Quẻ Hỏi Thiên”.
Vấn đề mà cô muốn bói toán là suy đoán xem Thiên Đạo có ý như nào, cùng với trên người cô rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Tuy rằng vẫn không có thu hoạch gì nhiều nhưng ít ra trên quẻ đã không còn vẫn luôn ra kết quả ba mặt sấp.
Ba đồng tiền Thông Bảo Đế trên bàn đang bày ra cục diện hai sấp một ngửa, điều này chứng tỏ chuyện mà cô muốn hỏi đã có một chút chuyển biến tích cực.
Có lẽ, nếu cô thu thập thêm một ít Công Đức nữa sau đó lại gieo quẻ thì chắc hẳn có thể vén màn mây đen ra.
Cô làm việc, đối phương trả lại bằng Công Đức thì đó là một giao dịch trao đổi mua bán hợp lý.
Ước chừng khoảng mười phút sau, trên di động của cô nhảy ra một tin nhắn mới.
[Vu Đồng Thu: Tang Tang à, đạo diễn Liễu đồng ý.]
…
Ngày hôm sau, Cố Chi Tang xuất phát dựa theo hướng dẫn mà Vu Đồng Thu đã gửi cho cô. Khi cô đến một khu biệt thự kiểu Châu Âu có diện tích khá lớn thì đã thấy bóng dáng Vu Đồng Thu chờ ở đó từ sớm.
Cô ấy đang vẫy tay với cô.
“Tang Tang, ở nơi này!”
Phía sau cô ấy là một người đàn ông trung niên có sắc mặt buồn bã và nóng vội. Khi nhìn thấy Cố Chi Tang thì ông ấy lập tức lộ ra biểu cảm không thể tin được.
“Sư muội, vị đại sư mà em đã nói là Cố Chi Tang sao?!”
Vu Đồng Thu nghiêm túc nói: “Tang Tang thật sự cực kỳ lợi hại. Không phải em đã nói với anh rồi sao, chính cô ấy đã giải quyết chuyện lúc trước xảy ra với em đấy. Anh không nên tin vào những tin đồn bôi nhọ cô ấy trên mạng, cô ấy thật sự là một người rất tốt.”
Liễu Cẩn vẫn không thấy tin tưởng lắm, vốn dĩ đang có bảy phần chờ mong thì bây giờ chỉ còn lại có ba phần.
Cảm nhận của ông ấy đối với Cố Chi Tang thực sự khá phức tạp.
Liễu Cẩn là một người có tính cách khá cực đoan, nổi tiếng là một kẻ điên rồ trong ngành phim ảnh.
Nói dễ hiểu hơn thì ông ấy rất liều mạng, chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến quay phim thì ông ấy sẽ rất chuyên tâm và tận tụy. Trong cuộc sống thì ông ấy là một tên ngốc nên đến bây giờ vẫn chưa yêu đương và kết hôn.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên ông ấy chỉ đạo quay chụp một bộ phim truyền hình. Vì vậy từ đạo cụ, đến lựa chọn cảnh quay hay là chọn diễn viên thì ông ấy đều xoi mói và bắt bẻ tới cùng.
Sở dĩ ông ấy có thể chịu đựng được một diễn viên có diễn xuất tệ hại như “Cố Chi Tang” tham gia vào đoàn làm phim là bởi vì tính chất đặc thù của nhân vật đó cực kỳ phù hợp với một đặc điểm của diễn viên “Cố Chi Tang”.