Vai diễn nữ số 4 của bộ phim “Phù Hải Truyện” không có nhiều phân cảnh nhưng thiết lập của nhân vật này là đệ nhất mỹ nhân. Mỗi khi nhân vật này xuất hiện thì chắc chắn sẽ gây ra xôn xao, chấn động vì ngoại hình của mình.
Khi bắt đầu tuyền chọn diễn viên thì Liễu Cẩn vẫn luôn muốn tìm kiếm một nghệ sĩ nữ phù hợp với sự đặc thù này nhưng ông ấy lại luôn cảm thấy chưa có ai xứng tầm với điều đó.
Mãi cho đến khi ông ấy nhìn thấy ảnh chụp trên mạng của “Cố Chi Tang” nên đã lập tức lựa chọn cô vì khuôn mặt kia. Đó là một khuôn mặt có thể tỏa sáng ở bất cứ nơi nào, cũng là một lựa chọn tốt nhất cho nhân vật Ngu Tinh.
Trong suy nghĩ của Liễu Cẩn thì bản thân là một đạo diễn lớn từng quay chụp vô số bom tấn quốc tế, đã từng dẫn dắt không biết bao nhiêu diễn viên trở thành ảnh hậu, ảnh đế. Người như ông ấy mà còn không thể huấn luyện tốt một nghệ sĩ nhỏ sao?
Nhưng sự thật đã được chứng minh, “Cố Chi Tang” là điểm trượt ngã trong đời làm đạo diễn của ông ấy.
Ông ấy đã rất nhiều lần muốn thay đổi diễn viên đóng vai này nhưng khi nhìn về phía khuôn mặt kia thì lại cắn răng nhịn xuống.
Liễu Cẩn biết rằng gần đây, Cố Chi Tang có tham gia một chương trình thực tế về huyền học. Nhưng mọi người trong giới giải trí đều nói rằng tất cả đều là kịch bản được soạn sẵn bởi công ty của Cố Chi Tang.
Dù sao, trước đây, danh tiếng của cô trong giới cũng không được hay ho cho lắm. Nếu Cố Chi Tang thực sự biết gì về huyền học thì đã sớm đổi vận cho bản thân rồi!
Liễu Cẩn cảm thấy Vu Đồng Thu chắc chắn đã bị đối phương lừa gạt, nhưng ông ấy vẫn gật đầu và nói với Cố Chi Tang: “Làm phiền cô.”
Cố Chi Tang xác nhận lại một lần nữa: “Ông xác định sẽ lấy Công Đức của bản thân để trao đổi sao? Một khi khế ước được thành lập thì sẽ không thể đổi ý nữa đâu.”
Liễu Cẩn sửng sốt một chút, ông ấy không ngờ rằng cô lại có quy trình làm việc rõ ràng có đầu có đuôi như vậy: “Tôi xác định, chỉ cần có thể chôn cất mẹ tôi yên ổn, cho dù mất đi tuổi thọ của mình thì tôi cũng chấp nhận.”
Cố Chi Tang gật đầu, dẫn đầu đi về vào trong khu biệt thự.
Cô không hề hỏi đường đi, giống như rất quen thuộc các con đường quanh co trong khu biệt thự này, thoải mái đi đến trước cửa nhà của Liễu Cẩn.
Đối với chuyện này, mặc dù Liễu Cẩn có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm. Ông ấy tưởng rằng Vu Đồng Thu đã gửi bản đồ khu biệt thự nhà mình cho cô.
Sau khi mở ra cửa của khu biệt thự, Cố Chi Tang có thể cảm nhận được một luồng âm khí nhàn nhạt truyền ra từ trong phòng.
Liễu Cẩn dẫn đầu đi vào trong và nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong phòng khách. Ông ấy lập tức nhíu mày: “Mấy người đang làm cái gì vậy?!”
Trong phòng khách, có một chiếc quan tài bằng gỗ lim được đặt ở chính giữa, vừa nhìn là thấy tốn rất nhiều tiền để mua được.
Mà lúc này, bốn phía của chiếc quan tài kia đang được dán một vòng các lá bùa màu vàng, một vị đạo sĩ mặc đạo bào màu xám đang xách một chiếc lư hương nhỏ trong tay, đứng bên cạnh quan tài.
Ông ta chắc hẳn vừa mới thắp hương, đang rải tro hương xung quanh các lá bùa màu vàng.
Bên cạnh ông ta còn có một cậu bé đạo sĩ tầm mười một, mười hai tuổi, chắc là đồ đệ của ông ta.
Ngoài ra, đứng cách quan tài khoảng chừng vài mét có một ông già béo ục ịch, đầu tóc hoa râm. Khi ông ta nghe thấy giọng nói của Liễu Cẩn thì thân thể mập mạp kia bắt đầu run rẩy, quay đầu lại nói với giọng hơi chột dạ:
“Con đã trở về rồi à. Các vị đại sư khác không phải đã nói rằng trong lòng của mẹ con còn có vương vấn nên cha đã tìm một vị đại sư cực kỳ lợi hại đến siêu độ cho bà ấy. Để kiếp sau, bà ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt, sẽ không bị ốm yếu, bệnh tật.”
Nghe những lời này thì có vẻ như ông cụ này là cha của Liễu Cẩn, nhưng hình như quan hệ của hai người cũng không thân thiết lắm.
Liễu Cẩn cười lạnh một tiếng: “Mẹ tôi còn cần ông phải giả bộ làm người tốt à? Sao nào, ngày hôm qua ông còn muốn ép buộc tôi phải tìm người đến siêu độ cho mẹ nữa mà.”
“Ai biết được ông có rắp tâm xấu xa gì! Chắc là trong lòng của ông có quỷ nên nửa đêm luôn gặp ác mộng rồi. Vì vậy, ông mới muốn nhanh chóng đuổi mẹ tôi đi!”
Sau khi lễ tang bị gián đoạn thì cần có một chỗ để bảo quản quan tài.
Mặc dù, ở trong nhà tang lễ vẫn có dịch vụ bảo quản linh cữu và ở nghĩa trang cũng có chỗ để quan tài nhưng Liễu Cẩn nghe nói rằng, tốt nhất nên để quan tài ở trong ngôi nhà mà người chết đã từng sống.
Như vậy thì có thể khiến cho người quá cố yên nghỉ hơn, và ông ấy cũng không muốn để cho mẹ mình phải nằm trong một nhà kho tối tăm. Vì vậy, quan tài đã được đặt trong phòng khách của biệt thự.
Không ngờ được rằng, cha của ông ấy lại có phản ứng rất mạnh, cực kỳ phản đối chuyện đặt quan tài trong nhà. Ngày hôm qua, ông ta còn vừa la hét vừa đập phá đồ đạc trong nhà vì chuyện này.