Từ nhỏ, Liễu Cẩn đã rất chán ghét người cha này.
Mẹ của ông ấy là một diễn viên cực kỳ nổi tiếng vào những năm cuối thế kỷ trước. Vào thời kỳ nổi tiếng nhất, bà ấy luôn được chọn diễn vai nữ chính trong các bộ phim truyền hình có chế tác lớn. Các bộ phim truyền hình do bà ấy đóng chính được chiếu trong khắp các phố lớn, ngõ nhỏ trên cả nước.
Cha Liễu là một nhà giàu mới nổi, lập nghiệp bằng việc kinh doanh bất động sản và khai thác mỏ than. Lúc đó, ông ta coi mẹ của ông ấy như một nữ thần và mặt dày mày dạn theo đuổi hai năm mới thuận lợi kết hôn với bà ấy.
Ai ngờ được rằng, sau khi kết hôn thì ông ta đã bộc lộ tất cả các thói hư tật xấu của mình, hoàn toàn không hề trân trọng cuộc hôn nhân khó khăn lắm mới giành được này.
Ông ta không chỉ không cho mẹ của ông ấy ra ngoài quay phim mà còn ngoại tình trong thời gian bà ấy đang mang thai…
Từ nhỏ đến lớn, ông ấy trưởng thành trong tiếng mắng mỏ của cha mình. Sau khi ông ấy đã thành danh từ lúc niên thiếu và trở thành một đạo diễn nổi tiếng thì người cha này của ông ấy mới kiềm chế hơn.
Liễu Cẩn vẫn luôn muốn mẹ mình ly hôn với ông ta nhưng cho dù có khuyên nhủ bao nhiêu lần thì bà ấy luôn nói rằng, chỉ cần nhịn một chút thì đời này sẽ trôi qua thôi, không cần thiết phải ly hôn.
Thật ra, ông ấy biết rằng mẹ mình làm vậy là bởi vì nghĩ cho sự nghiệp của ông ấy.
Nếu thật sự ly hôn thì người cha này của ông ấy chắc chắn sẽ lên mạng gây náo loạn, sẽ bịa đặt ra nhiều tin đồn thất thiệt để nói rằng người đạo diễn nổi tiếng là ông ấy bất hiếu với cha ruột. Chuyện đó sẽ có ảnh hưởng nặng nề đến thanh danh và doanh thu phòng vé của ông ấy.
Bởi vì điều này nên mẹ của ông ấy vẫn luôn sống ly thân với ông ta.
Kết quả, một tuần trước, khi Liễu Cẩn đang làm việc trong đoàn làm phim thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ nhà, nói rằng mẹ của ông ấy bị đau tim đột phát và qua đời rồi.
Trong thời gian hơn mười phút đau thắt cơ tim đó, mẹ của ông ấy chỉ có một mình, nằm trên sàn nhà của phòng ngủ. Thậm chí hộp thuốc ở ngay trong túi xách bên cạnh nhưng bà ấy không còn sức lực để lấy ra. Trong lúc đó, không có ai phát hiện ra bà ấy cả!
Bác sĩ nói rằng mẹ của ông ấy bởi vì đã quá mức kích động nên đã khiến cho cơ tim bị quặn thắt đột ngột, dẫn đến các triệu chứng đau tim theo sau.
Mà lúc ấy, ở trong nhà chỉ có cha ông ấy cùng với mấy người giúp việc. Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho bà ấy kích động đến vậy chứ?
Liễu Cẩn vẫn luôn nghi ngờ nguyên nhân xảy ra chuyện này có kỳ quặc nhưng lại khổ nỗi không có chứng cứ cụ thể.
Sau khi nghe thấy lời chỉ trích của ông ấy thì cha Liễu bỗng nhiên nổi trận lôi đình: “Thằng con bất hiếu này, mày nói chuyện với cha mày như vậy sao? Trong nhà ai đang bình thường lại đi đặt một chiếc quan tài ở giữa nhà chứ?”
“Người thì cũng đã chết rồi mà còn không nhanh chóng chôn cất đi. Chẳng lẽ mày còn muốn mẹ mày nằm xuống rồi còn không được chết yên ổn hay sao?”
“Đại sư, ông đừng quan tâm đến thằng con bất hiếu này. Tôi mới là chồng hợp pháp của bà ấy. Cho dù gọi cảnh sát đến đây thì tôi cũng có quyền xử lý chuyện hậu sự của vợ mình!”
Sắc mặt của Liễu Cẩn hiện lên vẻ giận dữ, ông ấy đi thẳng về phía vị đạo sĩ có đôi lông mày rậm kia: “Mấy người cút ra ngoài cho tôi, đừng có chạm vào quan tài của mẹ tôi!”
Vị đạo sĩ có đôi lông mày rậm lắc đầu đầy thương hại: “Vị tiểu hữu này đã bị cảm xúc làm cho mù quáng rồi. Anh vẫn nên lùi sang một bên đi, không nên cản trở bản đạo làm pháp sự.”
Nói xong, ông ta vung cây phất trần trong tay, một luồng gió mạnh thổi qua muốn hất bay Liễu Cẩn.
Cú hất này có kèm theo nội lực nên nếu đánh vào xương ngực của người bình thường thì rất có thể sẽ khiến người đó bị tổn thương nội tạng.
Cố Chi Tang nãy giờ vẫn im lặng không nói gì đứng ở lối vào thì lúc này cô đột nhiên giơ tay lên. Đầu ngón tay của cô bắn ra một đồng tiền Thông Bảo Đế, mang theo tiếng xé gió đánh thẳng vào chiếc phất trần của vị đạo sĩ kia.
Một tiếng “rầm” vang lên, có cái gì đã đập thẳng xuống sàn nhà và tạo ra một cái hố nhỏ.
Vị đạo sĩ có đôi lông mày rậm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên rồi lùi về đằng sau vài bước. Ông ta buông thõng cánh tay xuống để làm giảm bớt cảm giác tê dại rồi lạnh lùng nhìn thằng về phía Cố Chi Tang:
“Vị đạo hữu này nhìn rất lạ mặt, không biết là con cháu của nhà nào? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có nội khí mạnh mẽ như thế!”
Sau khi phục hồi lại tinh thần thì Liễu Cẩn cũng cực kỳ khiếp sợ, ông ấy cố nén kích động vội vàng nói:
“Vị này chính là đại sư tôi mời đến để làm pháp sự cho mẹ tôi, tên của ngài ấy là Cố Chi Tang. Tôi đã nói rồi, không cần mấy người giả bộ làm người tốt!”
“Cố Chi Tang?!”