Cố Chi Tang có thể hiểu được sự oán hận trong lòng Anh Quỷ khi đã trải quá khứ bi thảm đó, cũng có thể ra tay giúp đỡ chúng nó một chút.
Nhưng là người đứng đầu Huyền Môn thì cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho những quỷ hồn này làm loạn trật tự trên trần gian.
Cảm nhận được hai phần uy nghiêm đến từ linh hồn của cô, con Anh Quỷ kia lập tức co rụt đầu run rẩy, không dám kêu rên một tiếng nào, nhìn qua có vẻ rất ngoan ngoãn.
Khi Cố Chi Tang buông lỏng tay, nó đã “vèo” một tiếng, nhanh chóng chạy trốn, trèo lên trên cơ thể của Tiền Chứng – người đang bước ra khỏi cổng công ty và gắt gao kẹp chặt lấy cổ ông ta.
Chờ đến khi bóng dáng của nó biến mất không thấy nữa thì hệ thống lúc này mới dám thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi:
“Tang Tang, chị đã có thể bắt được nó thì vì sao không trực tiếp siêu độ nó luôn?”
“Ngươi không hiểu. Nó đã được chế tạo thành quỷ vật, không còn đơn giản chỉ là một quỷ hồn nữa. Nếu không lấy được hình cụ gông xiềng giam cầm nó thì chỉ siêu độ là không đủ để đưa nó vào trong luân hồi.”
Cố Chi Tang nói: “Tiền Chứng có thể điều khiển Anh Quỷ thì tất nhiên, ông ta đã giữ lại một bộ phận nào đó của nó khi còn sống, sau đó chế tạo thành một hình cụ dùng để kiềm chế và thao túng nó.”
“Trước kia, nó bị ép buộc, bất đắc dĩ phải hãm hại người khác, bởi vì nó không có cách nào chống đối lại Tiền Chứng.”
“Hơn nữa, khi nó chết thì chắc hẳn nó chỉ là một thai nhi vẫn chưa hoàn toàn thành hình nên không hề có các khái niệm đạo đức đúng hay sai. Cho dù bây giờ ta nghiền nát nó thì Tiền Chứng cũng sẽ không bị phản phệ.”
“Ta phải chờ đợi đến khi tìm được một cách nào đó lấy về được hình cụ kia, cho dù chỉ là một bộ phận nhỏ thôi cũng được. Tiền Chứng đã phát điên rồi, ông ta sẽ không thu tay lại cũng như từ bỏ chuyện hại người.”
“Vì vậy, ông ta chắc chắn sẽ để lại một số dấu vết. Ta đã để lại một hạt giống nội lực trong hồn thể của Anh Quỷ rồi, chỉ cần nó bị sử dụng thì ta sẽ có cảm ứng ngay.”
*
Khi tham dự cuộc họp thường kỳ ở công ty, Lâm Hồ vẫn luôn giữ im lặng.
Cô ta cảm thấy Tiền Chứng bây giờ giống như một thùng thuốc nổ.
Ông ta đã bị vây trong tình cảnh cực độ luống cuống và bị đẩy đến bờ vực cảm xúc sắp sụp đổ, không ổn định. Có vẻ như, bây giờ chỉ cần hơi chạm nhẹ là ông ta sẽ nổ tung.
Quả nhiên, ánh mắt đục ngầu và âm u của Tiền Chứng vừa lướt đến thân thể của cô ta thì ông ta bỗng nhiên nổi giận:
“Đồ vô dụng này, tôi đã nhét cho cô nhiều tài nguyên như vậy mà cô vẫn không thể đánh bại được Cố Chi Tang kia, đúng là đồ ăn hại!”
Lâm Hồ từ từ nhắm hai mắt lại rồi thở ra một hơi, không nói gì cả.
Tiền Chứng giống như một kẻ thua cuộc đang cuồng nộ vì bất lực. Ngồi trong xe, ông ta bắt đầu mắng mỏ công ty, sau đó lại bắt đầu chửi bới Cố Chi Tang, một lúc sau thì lại bắt đầu mắng cả mấy đối tác đầu tư và cả đạo diễn Liễu.
Sau khi phát giận xong, ông ta thở hổn hển và đột nhiên trở nên bình tĩnh lại.
Trong lòng Lâm Hồ bỗng dưng có một loại dự cảm không tốt và ngay sau đó, cô ta nghe thấy Tiền Chứng âm trầm nói:
“Cô có biết tổng giám đốc tập đoàn X từ trước đến nay vẫn luôn có hợp đồng kinh doanh với chúng ta không? Đó là người đầu tư lớn nhất vào công ty chúng ta đấy.”
“Tiểu hoa ở công ty mà bây giờ đang quay bộ phim thần tượng kia cũng là do đã leo lên được ông ta nên mới lấy được tài nguyên đó.”
“Tôi biết, cô là một người thông minh, cũng có dã tâm. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi cam đoan cô sẽ vượt qua được con khốn Cố Chi Tang kia và trở nên cực kỳ nổi tiếng.”
Một luồng khí lạnh xông thẳng lên da đầu của Lâm Hồ, khiến cho đầu lưỡi của cô ta trở nên cứng đờ.
Lâm Hồ đã từng nghe mấy tiền bối trong công ty tán gẫu rằng, tổng giám đốc của tập đoàn kia là một người biến thái, chơi bời không phân biệt nam nữ. Lúc trước, còn có một nghệ sĩ nhỏ không quyền không thế bị ông ta đùa giỡn đến mức phải vào bệnh viện.
Lâm Hồ luôn nghĩ rằng những sự việc như thế sẽ cách bản thân mình rất xa. Chỉ cần cô ta không trở thành chim đầu đàn, bo bo giữ mình là được.
Vậy mà, cô ta không thể ngờ được rằng, loại chuyện này sẽ thật sự rơi xuống đầu mình.
Bầu không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, một lúc lâu sau, Lâm Hồ nghe thấy giọng nói khàn khàn của bản thân:
“Anh Tiền, em không muốn đi.”
Ánh mắt của Tiền Chứng rơi xuống người cô đã đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt đó nhớp nháp và ớn lạnh như một con rắn độc vậy.
Trong xe vang lên một tiếng cười lạnh, Tiền Chứng nói: “Được rồi, có vẻ như bản thân cô cũng có điểm mấu chốt đấy nhỉ.”
Lâm Hồ chỉ cảm thấy khuôn mặt mình trở nên nóng bừng hơn, nhưng trong lòng cũng lặng lẽ thở phào.
Sau khi trở về nhà trọ, cô ta nằm xuống giường và suy nghĩ về những gì xảy ra ngày hôm nay mãi cho đến tận lúc bảy giờ tối. Lúc này, trời bên ngoài đã tối sầm, đèn điện trong thành phố đã được thắp sáng rực rỡ.
Cô ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Tiền Chứng: “Bây giờ, đến ngay địa điểm XX, có một cuộc xã giao đột xuất.”
Cô ta do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn thay một bộ quần áo mới rồi đến chỗ đó.
Bởi vì, Lâm Hồ biết rằng, hôm nay, bản thân cô ta đã làm trái ý Tiền Chứng một lần rồi.
Nếu lần này, cô ta lại từ chối không đi thì với tính tình hẹp hòi không lớn hơn đầu lỗ kim kia của Tiền Chứng, ông ta chắc chắn sẽ ghi hận cô ta. Có khi, cô ta sẽ trở thành Cố Chi Tang tiếp theo.